Tô Tử Kính vừa rời khỏi phòng đấu giá, Tô Chấn đã gọi điện.
Cuộc đấu giá kết thúc, cậu ta không lấy được một mảnh đất nào, giờ không biết phải giải thích thế nào với Tô Chấn.
“Việc đất cát thế nào rồi?” Vừa nghe máy, Tô Chấn đã hỏi.
Nghe giọng nói bên kia, Tô Tử Kính chỉ có thể ấp úng nói: “Không mua được…”
“Không mua được?” Giọng Tô Chấn rõ ràng là không vui, “Sao laị không mua được? Ngân sách hẳn phải cao hơn giá thị trường rồi chứ.”
Đối mặt với chất vấn, Tô Tử Kính cũng cảm thấy bất bình: “Dự toán không đủ, toàn bộ những lô đất chúng ta muốn mua đều bị Tô Ngự dùng giá cao mua mất rồi…”
Không phải cậu ta không mua được hay do ngân sách không đủ, mà là lần nào Tô Ngự cũng gây áp lực cho cậu ta, còn không phải chỉ một chút.
“Tô Ngự? ” Giọng nói bên kia khựng lại, “Nó đấu giá đất làm gì?”
“Con không rõ lắm.” Tô Tử Kính nói.
Người ở đầu dây bên kia dường như đang suy nghĩ.
Một lúc lâu sau.
“Con có đến gặp Tô Ngự về chuyện di sản không?”
Tô Tử Kính nghẹn lại, cậu ta biết, có lẽ Tô Chấn cho rằng cậu ta với Tô Ngự đang tranh chấp chuyện di sản.
“Không, con không hề tìm cậu ấy về vấn đề này.” Cậu ta nói.
“Được rồi, hôm nay chỉ đành vậy, hai ngày tới ta sẽ đến gặp Tô Ngự để bàn bạc.”
“Vâng.”
Vụ đấu giá đất của Tô Ngự cũng gây chấn động trong toàn bộ giới thượng lưu thủ đô. Họ đều không lạ gì cái tên Tô Ngự, nhưng sở dĩ họ không xa lạ là do vụ bê bối liên quan đến người giàu nhất tỉnh G.
Ba tỷ tiền mua đất, chứng tỏ vị đứng sau Tô Ngự kia nhất định rất yêu thương cậu.
Nghiêm Trạch Hi đã thêm tài khoản WeChat của Tô Ngự lại càng sốc đến mức không nói nên lời.
Bây giờ mọi người đều đang tìm kiếm thông tin về Tô Ngự và người đó, ai có thể ngờ cậu ta lại có WeChat của Tô Ngự cơ chứ…
Những đứa trẻ sinh ra trong gia đình như họ sẽ không học nghệ thuật, trừ khi đó là sở thích.
Cho nên, rất nhiều người đều không có cơ hội trở thành bạn cùng lớp của Tô Ngự, điều này cũng khiến nhiều bậc phụ huynh tiếc nuối. Học tài chính thì học ở trong nước cũng được, biết thế đã sớm cho con nhà mình đi kết giao lấy quan hệ rồi.
Mấy ngày nay, có rất nhiều người gửi quà đến Ngôn thị, mong có thể kết nối.
Ba Ngôn tuy rất tự hào nhưng cũng thấy phiền.
Điều tuyệt vời nhất là ông đã không ngăn cản con trai mình nuôi dưỡng sở thích của nó, không ngờ ngay khi vừa bắt đầu nuôi dưỡng sở thích, nó đã gặp được một người bạn tuyệt vời như vậy, sự việc này khiến ông dù đang ngủ cũng phải bật cười.
Ông cũng rất bất ngờ khi biết chuyện mua đất 3 tỷ, 3 tỷ thế mà nói mua liền mua, còn không chớp mắt luôn chứ.
Nhìn màn trình diễn tình cảm hàng ngày trên vòng bạn bè, ba Ngôn hơi rầu rĩ rồi, có lẽ ông không thể cho đi tình yêu như vậy được…
Việc Tô Ngự mua 3 tỷ tiền đất chỉ có Ngôn Húc và một số phú nhị đại trong giới ở thủ đô biết, nhưng họ đều không nói ra. Ngay cả Ngôn Húc cũng không đề cập tới chuyện này.
Sắp đến sinh nhật Tô Ngự rồi.
Ngày 30 tháng 10, buổi tối muộn.
Đứng ở cửa, hai người tạm biệt nhau.
—Ngày mai cậu sẽ thành niên.
“Ngày mai chúng ta đi sớm nhé.” Tô Ngự nheo mắt lại, ánh mắt sáng như sao.
“Anh sẽ gọi em.” Tống Quân Ngật nhẹ nhàng xoa xoa má Tô Ngự, gò má Tô Ngự rất ấm áp và mềm mại.
Tô Ngự gật đầu: “Vâng.”
Sau khi tạm biệt Tống Quân Ngật, Tô Ngự đi tắm, hôm nay cậu muốn đi ngủ sớm, ngày mai sẽ dậy sớm chút.
Nằm trên giường, cậu tưởng mình sẽ không ngủ được, nhưng vẫn chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong mơ đều là khung cảnh sau khi kết hôn với Tống Quân Ngật.
Cậu đổi giọng gọi Tống Quân Ngật là ông xã, hơn nữa còn rúc vào anh làm nũng.
Thực sự vô cùng ngọt ngào.
Tô Ngự bị Tống Quân Ngật đánh thức.
Bây giờ là sáu giờ.
Chín giờ Cục Dân Chính mới làm mà.
Tô Ngự dụi dụi mắt, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tống Quân Ngật, ngây ngốc nói: “Chồng ơi…”
Tống Quân Ngật hơi khựng lại.
Sau đó, ánh mắt anh dịu lại: “Chào buổi sáng nhé, vợ.”
Toàn thân Tô Ngự như bị điện giật. Cậu tỉnh hẳn, mặt đỏ bừng, xê dịch thân thể dưới chăn, nhưng không dám nhìn Tống Quân Ngật: “Em, em đi đánh răng rửa mặt!”
Cậu nói rồi bỏ chạy như chạy trốn.
Trông hoảng loạn cứ như cô bé Lọ Lem