Tô Ngự không biết chuyện gì đã xảy ra với nhà họ Tô.
Cậu cứ lên lớp rồi tan học như thường lệ.
Bởi vì mấy ngày nay quá mức kịch liệt, cho nên khi nhìn thấy Tống Quân Ngật, chân cậu như nhũn ra.
Cái phản ứng bản năng chết tiệt này…
Tống Quân Ngật ôm Tô Ngự vào lòng, để cậu ngồi trên đùi mình.
Có hơi đau… Tô Ngự cựa quậy.
Một bàn tay vỗ nhẹ vào mông cậu, giọng khàn khàn nói: “Đừng cử động.”
Tô Ngự tủi thân: “Nhưng chân anh cứng lắm.”
Tống Quân Ngật dừng một chút rồi một tay bế Tô Ngự lên, tay kia đặt một chiếc đệm mềm lên đùi rồi mới để Tô Ngự ngồi xuống. Tóm lại là không được rời khỏi chân anh. Chẳng hiểu sao cậu thấy ngại ghê.
“Cảm thấy tốt hơn chưa?” Tống Quân Ngật hỏi.
Tô Ngự bất đắc dĩ dựa vào Tống Quân Ngật: “Tốt hơn rồi.”
Trước nay cậu vẫn tưởng mình là người dính người nhất rồi, ai ngờ Tống Quân Ngật cũng rất dính người.
Trường học cách biệt thự không xa, xe nhanh chóng đi đến cổng biệt thự, nhưng chưa bước vào đã dừng lại.
Tô Ngự còn đang chưa hiểu gì thì tài xế nói: “Thưa ngài, phía trước có một chiếc ô tô chặn cửa, có cần xuống bảo người ta dời đi không?”
“Ừm.” Tống Quân Ngật nói.
Tài xế xuống xe, chạy tới xe phía trước gõ cửa kính. Một lúc sau thì quay lại.
Sau khi quay lại, anh ta có hơi xấu hổ: “Thưa ngài, người trên xe nói rằng ông ta là người nhà của thiếu gia Tô Ngự, tên là Tô Chấn, hy vọng có thể gặp được thiếu gia Tô Ngự.”
Người nhà? Tô Ngự kinh ngạc liếc nhìn chiếc xe trước mặt, chiếc xe này rất quen thuộc, hình như là chiếc xe mà Tô Tử Kính đã mua lần trước.
“Không đi.” Tống Quân Ngật lạnh lùng nói. “Gọi công ty quản lý tài sản đến xử lý.”
Tô Ngự không nói chuyện, cậu nhìn chiếc xe phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.
“Muốn gặp không?” Tống Quân Ngật hỏi.
Tô Ngự nhìn tài xế đang gọi điện thoại và lắc đầu.
“Không, em chỉ nghĩ nếu trong năm năm đó mà ông ấy tới tìm em thì tốt biết bao!”
Đúng, giá như có thể đến tìm cậu trong năm năm đó thì tốt biết bao, dù chỉ là một lời quan tâm thôi cũng được, nhưng lại không có. Mà giờ đến thường xuyên như vậy, lại chẳng phải vì quan tâm đến cậu, mà là vì Tống Quân Ngật…
Tống Quân Ngật nắm chặt tay Tô Ngự, nói: “Từ nay về sau có anh rồi.”
Anh thương bé cưng nhà mình quá.
Tô Ngự mỉm cười nhìn Tống Quân Ngật.
“Chắc phải lát nữa công ty quản lý tài sản mới đến. Chúng ta đến khách sạn được không anh? Nghe nói ở đó có…” Tô Ngự nói nhỏ vào tai Tống Quân Ngật.
Hai mắt Tống Quân Ngật sáng lên: “Được.”
Ngay sau khi gọi cho công ty quản lý tài sản, tài xế đã nhận được lệnh đi khách sạn.
Xe Tô Chấn chặn trước cửa một lúc mà vẫn chưa thấy Tô Ngự xuống xe, trong lòng có hơi lo lắng. Ngay khi ông ta chuẩn bị xuống xe thì lại thấy xe Tô Ngự lùi lại.
Ông ta xuống xe thì đã muộn, xe đã quay đầu rời đi, ông ta chạy theo sau vài bước nhưng chẳng có tác dụng gì.
Ông ta hối hận.
Nhưng giờ nói gì thì cũng muộn rồi.
Trong khoảng thời gian Tô Ngự bị đuổi ra ngoài, nhà họ Tô hoàn toàn không quan tâm đến Tô Ngự, vợ ông ta cũng không cho Tô Ngự tiền tiêu vặt bao giờ, ông ta thì chỉ khi nào nhớ ra mới cho. Nhưng trước khi Tô Ngự bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô, đã một thời gian dài ông ta chẳng hề nhớ chuyện cho cậu tiền.
Sau đó ông ta cho Tô Ngự 150 vạn rồi cũng không để ý tới nữa. Nếu lúc đó ông ta quan tâm nhiều hơn thì chuyện như vậy đã không xảy ra.
Ông ta dừng chân, vẻ mặt vô cùng rầu rĩ.
Điện thoại trong túi liên tục rung lên, khi ông ta lấy ra thì thấy là vợ mình gọi đến.
Nghe điện thoại, giọng nữ trong điện thoại đang nghẹn ngào.
“Mình đã gặp Tô Ngự chưa?”
Đã lâu rồi ông ta không nghe thấy âm thanh nghẹn ngào đó.
Đây là vợ ông ta, người vợ mà ông ta từng muốn làm mọi thứ vì bà.
Tô Chấn không đành lòng nói ra sự thật, nhưng cũng không muốn nói dối vợ: “Không… đứa nhỏ đó không muốn gặp tôi.”
Giọng nói bên kia dừng lại, chỉ còn tiếng nức nở. Thật lâu sau, giọng nói ấy lộ ra vẻ chua chát: “Không muốn à…”
Sao có thể muốn được đây? Bà ta là người biết rõ nhất Tô Ngự đã phải sống như thế nào trong nhà họ Tô, chưa kể đến việc khi cậu bị đuổi đi, bà ta đã làm gì.
Tô Chấn không nói, ông ta không biết nên nói cái