Trở lại nhà họ Tô?
Cậu không muốn về, mà cũng không muốn biết về Tô Tử Kính.
Rời khỏi giao diện.
Cậu cảm thấy Tống Quân Ngật đang dịu dàng lau tóc cho mình.
Nghĩ đến điều gì đó, cậu mở camera, đưa tay lên má cười làm dấu chữ V, chụp ảnh mình và Tống Quân Ngật đang lau tóc cho mình.
Cậu chỉnh lại cẩn thận rồi đăng ảnh lên vòng bạn bè.
Caption: Bây giờ tên tôi là Tống Tiểu Ngự.
Tống Quân Ngật lau gần khô tóc cho Tô Ngự mới dừng lại, rồi nghiêng người hôn lên tóc cậu.
Tô Ngự xoay người vòng tay qua cổ Tống Quân Ngật hôn một cái, nụ hôn rất sâu, như muốn hòa quyện hai người lại với nhau.
Bên ngoài trời đã tối, ánh trăng đã ẩn sau những đám mây.
Ngày hôm sau, toàn thân Tô Ngự đau nhức không thể rời giường nên gọi điện xin nghỉ. Vì hôm qua làm thực sự ầm ĩ nên giọng nói của Tô Ngự cũng rất khàn, cứ như thể đêm qua đã khóc lóc thảm thiết vậy, cho nên phụ đạo viên cũng đồng ý luôn mà không hỏi thêm.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Ngự liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bên giường bưng cháo dỗ dành cậu.
“Em bé của anh, em có muốn ăn cháo cho ấm không?”
Tô Ngự bất đắc dĩ nằm trên giường: “Em không muốn ăn.”
“Lần sau anh sẽ cố gắng nhanh một chút, em đừng tức giận, được không?” Tống Quân Ngật áy náy.
Tô Ngự rầu rĩ lườm anh: “Hứ!”
“Đỡ em dậy đi!” Cái này gọi là được chiều mà kiêu này.
Nghe Tô Ngự nói, Tống Quân Ngật cũng không hề cảm thấy chán ghét, ngược lại đặt cháo ở bên cạnh tủ rồi cẩn thận đỡ Tô Ngự ngồi dậy như sợ làm vỡ bảo bối nào đó.
Xong xuôi, anh mới bưng cháo đút cho Tô Ngự.
Cháo ấm, không lạnh cũng không nóng, khiến dạ dày cũng có cảm giác ấm áp.
Tô Ngự vui vẻ nheo mắt lại. Yết hầu Tống Quân Ngật giật giật. Trong lòng anh thầm nói, đêm qua đã bắt nạt em thậm tệ rồi, hôm nay cho em nghỉ ngơi, hai ngày nữa sẽ bù.
Tô Ngự còn chưa biết sau này mình sẽ bị bắt nạt đến mức nào, cậu vẫn đang đắm chìm trong sự ấm áp đó.
Bàn tay to lớn của Tống Quân Ngật tiến đến.
Hoa cúc của Tô Ngự theo bản năng co thắt lại…
Anh thấy rõ bé cưng căng thẳng, liền xoa xoa đầu cậu.
Anh mỉm cười nói với Tô Ngự: “Không chạm vào em đâu, hôm nay em cứ yên tâm nghỉ ngơi.” Ngày mai tiếp tục.
Nghe xong, Tô Ngự mới yên tâm. Cậu nắm bàn tay đang vuốt tóc mình của Tống Quân Ngật hôn hôn: “Ông xã thật chu đáo!”
Giọng Tống Quân Ngật hơi khàn: “Nhưng nếu em còn hôn anh nữa thì có lẽ không nghỉ ngơi được đâu.”
Nghe vậy, Tô Ngự liền nhanh chóng gỡ tay Tống Quân Ngật ra, giả bộ như mình chưa làm gì cả.
Tống Quân Ngật lại cảm thấy tiếc nuối khi Tô Ngự không hôn mình nữa.
Tô Ngự vốn định giả chết.
Nhưng nhìn Tống Quân Ngật, cậu lại gọi một tiếng: “Chồng ơi.”
“Ơi?”
“Thế giới của anh như thế nào vậy?”
Tô Ngự nhìn Tống Quân Ngật rồi nghĩ, thế giới nào mới có thể sinh ra một người đàn ông hoàn hảo như vậy?
“Muốn xem một chút không?” Tống Quân Ngật hỏi.
Đi xem?
Tô Ngự gật đầu: “Em muốn.”
Cậu muốn nhìn thấy nơi người mình yêu từng sinh sống. Tống Quân Ngật hiểu rõ thế giới của cậu, mà cậu lại không hiểu rõ thế giới của anh.
“Khi nào rảnh rỗi anh sẽ dẫn em đến đó chơi, nếu không thích thì có thể quay lại bất cứ lúc nào.” Tống Quân Ngật nói.
“Vâng.” Tô Ngự hưng phấn gật đầu.
Tống Quân Ngật mỉm cười, đặt một nụ hôn lên trán cậu.
Chỉ có Tống Quân Ngật mới có thể hôn cậu, nhưng cậu không thể hôn Tống Quân Ngật. Sau khi Tống Quân Ngật rời đi, Tô Ngự còn bẹp bẹp miệng.
“Thật không công bằng, chỉ anh mới có thể hôn…”
Tống Quân Ngật khựng lại.
“Vậy em cũng hôn anh đi.”
Vừa nói, anh vừa cúi người đưa mặt lại gần Tô Ngự.
Nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt, đã nhìn lâu vậy rồi mà Tô Ngự vẫn hơi ngượng.
Hai tay cậu cẩn thận vòng qua cổ Tống Quân Ngật, kéo anh xuống, hôn lên môi anh.
Không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, cậu chớp chớp đôi mắt ướt át, cắn môi Tống Quân Ngật rồi rời đi.
Cậu thở hổn hển và mỉm cười như một đứa trẻ vừa làm chuyện xấu.
Hôm qua Tô Chấn hôm qua không gặp được Tô Ngự nên đã đến trường đợi cậu. Nhưng ông ta không đợi được Tô Ngự mà lại đợi tin xấu từ công ty.
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt ông ta vô cùng khó coi.
Trợ lý của ông ta vừa báo cáo, một số dự án mà