Lời nói của Tô Ngự đã khiến tâm tình Tống Quân Ngật dễ chịu hơn chút.
Tuy anh không nói gì, nhưng Tô Ngự lại thấy vẻ mặt anh dịu đi rất nhiều.
Sau khi dỗ dành Tống Quân Ngật, Tô Ngự bắt đầu chú ý tới đồ ăn ở đây. Cậu không biết đồ ăn ở đây có gì đặc biệt, nhưng hình như ở đây hầu như không có đồ ăn, phần lớn đều là hộp gì đó nhỏ nhỏ, trông như đồ uống.
“Tại sao ở đây không có đồ ăn vậy?” Tô Ngự hỏi. Cậu tưởng đi dự tiệc thì sẽ có rất nhiều đồ ăn cơ.
“Thức ăn có mùi vị nồng, khó dọn dẹp. Hầu hết mọi người thích nấu ở nhà hơn là ăn ở ngoài, bên ngoài dùng dịch dinh dưỡng là đủ rồi.” Tống Quân Ngật giải thích.
Điều này thực sự khiến Tô Ngự sốc rồi.
Sao có thể sống mà không ăn được?
Tô Ngự cảm thấy bữa tiệc này chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Trước đây, ấn tượng của cậu về tiệc tùng là có rất nhiều đồ ăn…
Cậu uể oải dựa vào Tống Quân Ngật, trong lòng rầu rĩ: “Vậy… bên ngoài có gì ăn không anh?” Đừng nói đến quầy hàng nhỏ cũng không có đấy chứ?
“Có một nhà hàng chuyên về đồ ăn.” Chuyện này là do Tống Quân Ngật đã cố ý hỏi thăm: “Anh có thể dẫn em đến đó.”
Có đồ ăn hả? Mắt Tô Ngự sáng lên.
“Khi nào xong thì đi nhé anh!” Cậu hơi đói rồi.
Tống Quân Ngật nghĩ tới nhóc cưng cả ngày chưa ăn gì.
“Chúng ta đi thôi.” Anh nói.
Tô Ngự hơi ngại: “Vậy không ổn đâu anh?” Còn chưa kết thúc mà.
“Không có gì không ổn cả.” Tống Quân Ngật nói, “Dù không ổn tới mức nào thì cũng không thể để em bé của anh đói được.”
Nói xong liền đưa Tô Ngự đi.
Những người trong đại sảnh đang lặng lẽ quan sát họ đều rất ngạc nhiên.
Vừa rồi bọn họ nhìn thấy sắc mặt Tống Quân Ngật rất lạnh lùng, tưởng là đang cãi nhau, nhưng sau đó lại dịu dàng, cuối cùng thì cùng nhau rời đi.
Mặc dù Nguyên soái rời đi thì cũng không có gì sai trái, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, thiếu niên kia… họ đều chưa từng gặp!
“Rốt cuộc là tiểu thiếu gia nhà ai vậy?” Có người hỏi dò, xem có thể tìm ra manh mối gì không.
Nhưng không có gì cả.
Mọi người đều lắc đầu, ý bảo không biết.
“Nếu biết thì chúng ta còn ở đây chắc?”
Biết thì đã tới nhà đó tặng quà từ lâu rồi!
Trong đế quốc này, ngoài Bệ hạ ra, Tống Quân Ngật là người có quyền lực lớn nhất và được mọi người kính trọng nhất.
Lời nói bên tai và cảnh tượng trước mắt khiến một ông lão lắc đầu thở dài, ông thất vọng liếc nhìn cháu gái: “Thật đáng tiếc!”
Cháu gái ông xinh đẹp, nhưng tính cách lại quá nhu nhược, trước đây ông muốn tạo cơ hội cho cô, nhưng rốt cuộc thì…
Thấy ông cụ nhìn mình, Ôn Uyển chỉ có thể mỉm cười dịu dàng.
Có phải cô không biết cố gắng đâu! Nhưng quả thực không có cơ hội nào cả, được chứ? Dù ông nội đã tạo cơ hội cho cô và Tống Quân Ngật gặp nhau, nhưng cô vẫn không thể quên được ánh mắt đó, lạnh lùng và đáng sợ! Chỉ có ông nội cho rằng cô có thể thành công nếu dũng cảm hơn! Nếu Tống Quân Ngật nhìn cô với ánh mắt như anh nhìn thiếu niên hôm nay thì còn may ra!
Nghĩ tới đây, cô chỉ khẽ thở dài, cảm thấy việc này quá khó khăn với mình.
Tống Quân Ngật đưa Tô Ngự đến một cửa hàng được trang trí theo phong cách cổ điển.
Bên ngoài có treo những chiếc đèn lồng đỏ, trên đèn lồng còn có chữ “Phúc”.
Bước vào bên trong, nội thất rất cổ kính, nhưng cũng dung hợp một số yếu tố công nghệ, chẳng hạn như robot phục vụ đồ ăn.
Những robot này giống thật đến mức nếu không có hiển thị pin trên đầu, cậu gần như sẽ nghĩ chúng là người thật.
Một robot đi tới dẫn họ đến chỗ ngồi, trên bàn gỗ nổi lên một thực đơn, đó là thực đơn ảo.
Tô Ngự cảm thấy nó thật mới lạ, đúng là công nghệ cao!
Cảm thán xong, cậu nhìn giá trên thực đơn.
Một đĩa cải trắng xào có giá hai ngàn!?
“Hai ngàn tiền của đế quốc… là bao nhiêu vậy anh?” Tô Ngự hỏi.
Tiền trong thế giới tinh tế đều được thống nhất và tiền của đế quốc cũng giống như nhân dân tệ.
“Hai đồng.” Tống Quân Ngật nói mà mặt không đỏ tim không đập loạn.
Hai đồng? Nhìn lại thực đơn, Tô Ngự cảm thấy rẻ quá!
Món