“Đây là bạn anh ạ?” Tô Ngự ngẩng đầu nhìn Tống Quân Ngật.
Tống Quân Ngật liếc nhìn rồi nói: “Ừm, nếu em không muốn thêm bạn thì đừng thêm.”
Tô Ngự đồng ý.
“Bạn anh mà, không thêm sao được?”
Bạn của chồng tất nhiên là phải thêm rồi.
“Lát mình đi đâu hả anh?” Tô Ngự nói, ánh mắt sáng ngời nhìn Tống Quân Ngật, tràn đầy mong đợi.
Một thế giới đầy công nghệ cao, cậu siêu cấp chờ mong!
“Thân thể có thể chứ?” Tống Quân Ngật cười hỏi.
Tô Ngự thử cử động, thân thể có hơi đau nhức, nhưng cậu cũng dần quen rồi.
“Được ạ!” Tô Ngự hưng phấn trả lời.
Bé cưng rất tò mò về nơi này, Tống Quân Ngật cũng không muốn làm cậu thất vọng.
“Lát nữa anh sẽ đưa em đi chơi.” Anh phải hỏi Khương Mặc Bạch với Hạc Xuyên xem có nơi nào xứng đáng để dẫn bé cưng đi chơi không mới được.
“Vưnggg!”
Đêm đó, một bữa tiệc xa hoa được tổ chức tại một cung điện lộng lẫy.
Từng chiếc xe huyền phù đỗ bên ngoài cung điện, lính canh dẫn họ vào khu vực đỗ xe.
Trong số rất nhiều xe huyền phù, có một chiếc rất đặc biệt, là xe huyền phù hình quả bí ngô. Đây là phiên bản giới hạn do Đế quốc sản xuất, nó từ xa tới, ánh đèn vàng càng tô thêm màu sắc cổ tích.
Chẳng biết tiểu thư của gia tộc nào lại đi một chiếc xe cổ tích như vậy nữa, các lính canh thầm nghĩ.
Khi chiếc xe huyền phù hình quả bí ngô dừng lại, một thị vệ bước lên. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, thấy người bên trong, thị vệ hơi sửng sốt: “Nguyên, Nguyên soái!?”
Tống Quân Ngật ngước mắt nhìn hắn, thị vệ vô thức run lên. Sao… sao Nguyên soái lại có thể lái một chiếc xe nữ tính như vậy?
Sau đó hắn nhìn thấy một thiếu niên thò đầu ra bên cạnh Nguyên soái: “Sao vậy anh?”
Nguyên soái lập tức dịu dàng nói: “Không sao đâu. Ngồi vững để chuẩn bị xuống xe nhé.”
Thiếu niên hưng phấn ngồi xuống: “Vâng!”
Thị vệ sửng sốt, mãi đến khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tống Quân Ngật mới hoàn hồn: “Nguyên soái, xe đi hướng này.”
Khi xe dừng lại, Tống Quân Ngật mở cửa cho Tô Ngự rồi đưa cậu ra ngoài.
Tô Ngự mặc một bộ vest trắng giống hệt như của Tống Quân Ngật.
Cậu bước ra khỏi xe và nhìn quanh.
“Là cung điện kìa!” Tô Ngự kéo tay áo Tống Quân Ngật, ánh mắt kinh ngạc nhìn bốn phía.
Tống Quân Ngật nắm tay Tô Ngự, nói: ” Ừm, nếu thích, em có thể ở lại đây vài ngày.”
Tô Ngự lắc đầu: “Em xem thôi, không muốn ở đâu. Em thích ở nơi có hơi thở của anh.”
Tô Ngự nói ra những lời trong lòng, nhưng lại không biết những lời này có bao nhiêu hấp dẫn.
Yết hầu Tống Quân Ngật dịch dịch: “Em yêu, anh muốn hôn em.”
Mặt Tô Ngự đỏ bừng: “Không, không được đâu…”
Cậu còn chưa nói xong, một khuôn mặt tuấn mỹ đã đến gần, môi cậu nóng lên, khẽ chạm rồi đi.
Cảm giác bí mật này khiến tim Tô Ngự đập rất nhanh.
Vừa trộm cá xong, Tống Quân Ngật liền tươi cười nắm tay Tô Ngự: “Đi thôi, em yêu.”
Giọng nói mềm như vắt ra nước.
Tô Ngự cảm giác vành tai mình nóng lên.
Trong cung điện, nam nữ ăn mặc lộng lẫy đi dạo qua các đại sảnh. Đêm nay có rất nhiều người tới dự quốc yến, bọn họ đang đợi đệ nhất Nguyên soái – vị thần mà họ kính ngưỡng đến.
Đang chờ đợi, cánh cửa nặng nề của đại sảnh từ từ mở ra, Nguyên soái của họ xuất hiện ở cửa. Họ đều rất hưng phấn, nhưng không lâu sau, họ nhìn thấy Nguyên soái đang nắm tay một cậu bé.
“Ai thế?” Họ thì thầm ngạc nhiên.
“Đây là họ hàng của Nguyên soái sao?”
“Nguyên soái làm gì có người thân đâu?”
Năm đó, khi Tống Quân Ngật xuất hiện, hầu như tất cả mọi người đều không biết anh là ai, cho đến khi anh liên tục đẩy lui kẻ địch, họ mới biết Nguyên soái của họ không có người thân nào bên cạnh cả, thậm chí không có cả người yêu.
Cả đế quốc này, thậm chí toàn bộ thiên hà, ai mà không có một chút tâm tư với Nguyên soái? Nhưng tại sao bên cạnh Nguyên soái vẫn không có ai? Là vì họ không dám.
Cho nên, họ rất ngạc nhiên khi thấy Tống Quân Ngật đi cùng một cậu bé.
Họ suy đoán đủ kiểu, nhưng lại không dám nghĩ đến mối quan hệ thân thiết nhất.
Khương Mặc Bạch thấy Tống Quân Ngật và Tô Ngự đến, y liền dẫn theo Hạc Xuyên, tránh một vài đại thần rồi bước lên.
Y mỉm cười với Tô Ngự, còn gật gật đầu.
Khi thấy Khương Mặc