Chương 10: Oan ức
Edit: Én nhỏ
Quyển sổ chừng mấy chục trang, nhìn Kiều Dư An trợn mắt há mồm, ở dưới lầu lật đến một nửa liền nổi giận, sao lại có một điều khoản không được về nhà sau mười giờ, trừ phi có người đi cùng, ý này tức là nói nếu Giang Mộ Trì không đi cùng cô, thì cô không được một mình đi ra ngoài, cái này sao mà nhịn được? Không thể!
Kiều Dư An cầm gia quy đi lên thư phòng tìm Giang Mộ Trì, coi như anh về nhà sớm, nhưng vẫn ở trong thư phòng làm việc, trong lòng cũng chỉ có công việc, công ty nào mời được Giang Mộ Trì đến nằm mơ cũng muốn cười tỉnh, lương của một người làm công việc của mấy người.
Đến cửa thư phòng, Kiều Dư An đứng do dự vài giây, gõ cửa một cái.
"Mời vào." Cô đẩy cửa đi vào, thấy Giang Mộ Trì dựa vào ghế nhìn cô, thế mà còn đeo mắt kiếng gọng vàng, Kiều Dư An không hiểu sao nghĩ đến câu "nhã nhặn bại hoại", nhìn có chút xa lạ: "Có việc?"
*Nhã nhặn bại hoại: 斯文败类: 斯文là người có học, có văn hóa còn 败类 là vô học biến chất. Ý chỉ người đàn ông nho nhã lễ độ nhưng thực ra bản chất bên trong rất âm hiểm, cả câu có thể hiểu là mặt người dạ thú.
"Giang Mộ Trì, anh nói thật đi, cái quy định này có phải là muốn gạt em đúng không? Sao lại có quy định như thế này, rõ ràng chính là mới in ra." Kiều Dư An nheo mắt: "Có phải anh mới soạn ra quy định này cho em không?"
Giang Mộ Trì không chút hoang mang vắt chéo chân, con mắt sâu thẳm nhìn cô qua cặp kính, có lẽ do công việc, Kiều Dư An cảm thấy Giang Mộ Trì giờ phút này hơi có chút khó gần, mặt không thay đổi, nhìn không dễ chọc, nhưng cô không sợ đâu, ngồi xuống đối diện anh.
"Bảng gia quy nhà họ Giang đã rất cũ rồi, nếu đưa cho em, chỉ sợ không đến hai ngày liền tan nát, nên mới sao chép một phần cho em, bộ tôi rảnh lắm sao? Làm gì có thời gian soạn riêng quy định cho em." Giang Mộ Trì một bộ dạng đàng hoàng nói hươu nói vượn.
Kiều Dư An nhíu mày không vui, nói cũng có lý, nhưng: "Bây giờ là thời đại nào rồi, những quy định cổ hủ thế này, cần bỏ đi, anh xem như nhà chúng ta không có gia quy đi."
"Có những thứ tổ tiên để lại cần được giữ gìn, ví như tự ái tự trọng, tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, dù là hiện đại cũng cần tuân theo, về phần tam tòng tứ đức, đã sớm xóa bỏ." Giang Mộ Trì thả chân xuống, lấy mắt kính xuống khỏi sóng mũi cao, lộ ra một đôi mắt thâm thúy.
"Em cảm thấy cái này rất không phù hợp." Kiều Dư An cọ đến bên người Giang Mộ Trì, "Chính là cái này, trước mười giờ tối phải về nhà, nhưng cuộc sống về đêm bắt đầu từ mười giờ tối mà, cũng không thể kết hôn rồi thì không được phép có cuộc sống vào ban đêm nữa?"
"Em có đi lúc tám giờ, mười giờ về, cảm nhận sự khởi đầu của cuộc sống về đêm." Giang Mộ Trì nhéo nhéo mũi.
"Không được, trước kia em đều là chín giờ mới ra khỏi cửa, một giờ mới trở về, nếu như bị hội chị em biết sau khi kết hôn em không có sống về đêm, mặt mũi em để đâu nữa?" Kiều Dư An dữ dằn, cảnh đêm vắng bóng cô, thì còn gì là niềm vui nữa, cô là tiểu tinh linh biết ăn chơi nhất Vân Thành, vắng đi cô là một sự tổn thất.
"Một giờ về?" Giang Mộ Trì ngẩng đầu nhìn cô: "Mẹ có biết không?" Giang Mộ Trì cũng không tin Kiều gia sẽ để cho cô một giờ về nhà, Kiều Thừa Tu không đi tìm?
"Đương, đương nhiên là biết rồi, cha mẹ không quản em." Kiều Dư An chột dạ, đương nhiên là không thể rồi, chỉ là mỗi lần đi chơi cô đều ngủ bên ngoài, một giờ nào dám về nhà, nhưng mà chuyện này, cô sẽ không nói cho Giang Mộ Trì.
"Vậy sao, vậy để tôi gọi điện thoại cho anh của em hỏi thử." Giang Mộ Trì gặp qua vô số người, sao có thể không nhìn ra ánh mắt Kiều Dư An có gì đó không đúng.
"Không cho anh gọi, anh không tin em đúng không?" Kiều Dư An ấn Giang Mộ Trì xuống lấy đi điện thoại di động trên tay, lộ ra ánh mắt đáng thương chất vấn: "Anh không tin em? Chúng ta đã kết hôn rồi, anh thế mà không tin em? Sao anh có thể như vậy, ngay cả lòng tin cơ bản nhất cũng không có? Anh quá đáng!"
Giang Mộ Trì mắt nhìn cô từ cười hì hì chuyển sang khóc hu hu, công phu này cũng không phải ai cũng có, bất đắc dĩ vuốt vuốt thái dương: "Không có."
"Anh có, anh không tin em, chuyện chỉ có thế mà muốn gọi điện thoại tìm anh của em, hừ, em không để ý tới anh nữa, hu hu..." Kiều Dư An giật lấy bản gia quy kia từ thư phòng chạy ra ngoài, ngay cả cửa cũng không thèm đóng.
Giang Mộ Trì nhìn xem biến cố này, đứng dậy đi đóng cửa, ngồi xuống vẫn làm việc như cũ, sắc mặt không có chút lay động nào.
Kiều Dư An một hơi chạy về phòng ngủ, ném gia quy kia lên giường, thở phì phò, không hề có một bộ dạng thương tâm.
Kéo màn cửa sổ ra, đi đến trên ban công dựa vào, tức muốn nổ phổi, Giang Mộ Trì thế mà cũng học được cách dùng anh trai để áp chế cô, người này quả nhiên xấu, lòng dạ nham hiểm độc ác!
Âm thanh sóng biển từ nơi không xa vọng tới, dường như ở bên tai, thời khắc này sóng biển tựa như nội tâm Kiều Dư An, mới dọn đến một ngày một đêm, Kiều Dư An thế mà không chiếm được chút tiện nghi nào, Giang Mộ Trì một mực chiếm thế thượng phong, tức chết cô.
Kiều Dư An thở phì phò đập vào lan can một cái: "Tê. . ." Hít sâu một hơi, vừa vặn nện trúng khớp xương, đau quá...
Tay đứt ruột xót, cô ôm ngón tay kêu la.
Giờ phút này nhìn lên ánh trăng, Kiều Dư An cuối cùng cũng biết cha già lo lắng điều gì, Giang Mộ Trì này quả nhiên không phải nhân vật đơn giản, nhưng mà cô là ai, cô đương nhiên Kiều Dư An, tuyệt đối không thể nhận thua, sợ anh làm gì.
Ngẩng đầu nhìn mặt trăng một hồi, trong lòng tỉnh táo lại, bây giờ chỉ mới là khởi đầu, còn nhiều thời gian, đã kết hôn rồi, cũng không thể chạy về tìm cha mẹ khóc lóc kể lể, mất mặt lắm, cô sẽ không làm.
Một ngày nào đó, cô muốn vượt kên Giang Mộ Trì, hung hăng áp chế anh, hừ!
Kiều