Chương 11: Đi bắt gian
Edit+Beta: Én nhỏ, Min
Bảy giờ mười phút Kiều Dư An còn chưa kịp hoàn hồn đi đã theo Giang Mộ Trì ăn sáng, mấy trăm năm nay chưa lần nào dậy sớm như vậy, nếu như mẹ già trông thấy nói không chừng sẽ cho là cô bị ma nhập, con gái bảo bối của bà không thể nào dậy sớm đến thế.
Ăn bữa sáng nhạt nhẽo, Giang Mộ Trì đến công ty, Kiều Dư An lấy điện thoại di động ra nhìn, chưa đến bảy giờ rưỡi, các group chat của cô đều một mảng yên tĩnh, vẫn chưa ai dậy, cứ như là ba giờ sáng, mặc dù ba giờ sáng còn náo nhiệt hơn bây giờ nhiều.
Lần đầu dậy sớm thế này, mà lại không buồn ngủ, đột nhiên cảm thấy đời người dài đằng đẵng, trước đây chín mười giờ mới ăn sáng, chơi điện thoại một chút cho cá ăn là đến bữa trưa, ăn trưa xong lại chơi game một hồi là đến buổi chiều, một ngày cứ như vậy nhanh chóng trôi qua, còn bây giờ thì sao, ăn sáng xong, muốn chơi điện thoại lại không có ai ngó ngàng đến cô, cũng chẳng muốn ngủ, đột nhiên trở thành cá mặn rồi.
Nằm trên sô pha một hồi, Kiều Dư An cảm thấy không thể sa sút như vậy được, nếu điện thoại không có gì chơi, vậy thì đi ra ngoài đổi gió thôi, lên lầu thay bộ đồ khác, cưỡi con lừa nhỏ đi ra ngoài.
Từ biệt thự đi ra, đạp xe dạo một vòng bờ biển, giờ này tương đối ít người, đa số đều là các cụ già, hôm nay không phải cuối tuần, trẻ con đều đi học, người lớn phải đi làm, bây giờ chưa đến dịp lễ tết, du khách cũng ít.
Đi lâu như vậy rồi, mới thấy Lâm Tự Cẩm trả lời trong group: "Chị Kiều, cả đêm không ngủ à?"
Kiều Dư An trông thấy một tiệm trà sữa, xuống xe gọi một ly uống, tiệm trà sữa đang mở một bản nhạc nhẹ, rất thư thái, cô bắt đầu trả lời tin nhắn.
"Đã mấy giờ rồi, nắng rọi đến mông kia kìa, chị đây đã dậy từ sớm nhé."
Lâm Tự Cẩm: "Cậu chẳng qua là không dám ngủ nướng, dù sao kết hôn rồi, phụ nữ đã lập gia đình không được tự do như chúng ta."
"Cậu im đi, là do chị đây muốn dậy, ai dám ép." Kiều Dư An đương nhiên không thừa nhận bị Giang Mộ Trì ép ngủ sớm, ngủ đủ rồi, tự nhiên sẽ tỉnh dậy thôi.
"Ui cha, dưỡng sinh, ngủ sớm dậy sớm hả? Đêm qua bọn mình ở trong group tám chuyện về Đỗ Xuyên cũng không thấy cậu lên tiếng, mình còn tưởng rằng cậu thay lòng đổi dạ rồi." Đỗ Xuyên là minh tinh Kiều Dư An thích nhất, mỗi lần nói tới hắn Kiều Dư An thế nào cũng nhảy ra.
"Tối qua mình bận việc, đâu có thời gian tán gẫu cùng các cậu, người bận rộn như mình, đương nhiên không giống cậu rồi." Kiều Dư An nháy mắt mấy cái, cái gì có thể thua, nhưng khí thế không thể thua.
"Qủy mới tin lời cậu, cậu đó, kiềm chế chút đi, coi chừng hư thận." Lâm Tự Cẩm chế giễu cô.
"Cậu im đi!"
"Được rồi, im thì im, mình phải đi làm đây, cô bạn nhàn rỗi tự mình chơi đi nha."
"Nè, đừng out chứ."
Đáng tiếc Lâm Tự Cẩm đã out, không có ai cùng cô tán gẫu, Kiều Dư An thở dài, cô rất muốn đi làm, nhưng mà gần đây câu lạc bộ đang chỉnh đốn lại, cô còn chưa nhận được thông báo đi làm lại.
May mà Lâm Tự Cẩm out rồi, những người khác cũng bắt đầu rời giường, group chat của câu lạc bộ có người nói chuyện rồi, Đinh Thành Hồng: "Sau tiết thanh minh mình dự định đi chụp ảnh hoa đỗ quyên hoang dã, có ai muốn đi cùng không?"
"Ở đâu thế, mấy năm nay khắp nơi đều thấy người ta trồng hoa đỗ quyên, làm gì còn hoa đỗ quyên hoang dã."
"Mình nghe nói có một chỗ có, tại đỉnh Vân Tiên."
"Có chút xa, để mình xem đã, khi nào cậu đi?"
"Ngày mùng 6 tháng 4 đi, không xa, chúng ta buổi sáng đi tới buổi trưa về."
Kiều Dư An nghĩ nghĩ, vừa hay đang nhàm chán: "Cho mình một phiếu."
Đinh Thành Hồng: "An An, đã lâu không gặp, mấy ngày rồi không thấy tăm hơi của cậu nha."
"Gần đây có chút bận, bây giờ rảnh rỗi rồi, mình đi theo các cậu nhé, mình cũng muốn đi." Mấy năm này khắp nơi đều bị khai thác, mấy ngọn núi đều bị phá bỏ xây dựng thành phố mới, hiện tại những ngọn núi ở Vân Thành ít đến đáng thương, những đóa hoa dại kia ngày càng ít.
"Được rồi, đến lúc đó sẽ gọi cậu."
Nói chuyện một hồi về những đồ đạc phải mang theo, mắt thấy sắp mười hai giờ, Kiều Dư An rời khỏi tiệm trà sữa đạp xe về nhà ăn cơm, chị Triệu đã chuẩn bị xong cơm trưa, ăn cơm trưa xong đi ngủ trưa, ngủ trưa tỉnh dậy cũng hơn ba giờ, chán quá đi, dự tính đi ra ngoài, vẫn chưa đến công ty của Giang Mộ Trì lần nào, hay là đến đó dạo một vòng xem thử.
Chiếc Ferrari màu đỏ lái đến dưới lầu, vốn cho rằng tới tìm Giang Mộ Trì sẽ bị ngăn cản, hai người không có tổ chức hôn lễ, những người biết cô cũng không nhiều, theo như kịch bản phim truyền hình, lúc này không phải sẽ bị chặn dưới lầu sao, sau đó cô sẽ gọi điện thoại cho Giang Mộ Trì tới đón?
Điện thoại trong tay Kiều Dư An đã sẵn sàng, ai ngờ lễ tân thấy cô liền tươi cười: "Giang phu nhân, cô tìm Giang tổng sao?"
"Cô biết tôi?" Kiều Dư An chỉ chỉ mình, lần đầu đến đây, cũng chưa từng điểm danh.
"Đương nhiên rồi, vợ của Giang tổng, chúng tôi ai cũng biết, Giang phu nhân mời đi bên này, tôi đưa cô lên đó." Lễ tân dẫn cô đi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, "Giang phu nhân, đây là thang máy đến thẳng văn phòng của Giang tổng."
"Được, cám ơn." Kiều Dư An mơ mơ màng màng, không giống với tưởng tượng của cô chút nào, cô nổi tiếng vậy sao?
Kiều Dư An không biết là, vào ngày cô cùng Giang Mộ Trì lĩnh giấy chứng nhận kết hôn cũng là lúc tin đồn Giang Mộ Trì kết hôn được truyền ra ngoài, tiệc rượu hôm ấy, nhân viên công ty đều nhận được một phần lì xì 1314, đã là cánh tay đắt lực bên cạnh Giang Mộ Trì, Thiệu Tiêu tất nhiên làm tròn trách nhiệm truyền tin về phu nhân Giang tổng cho mọi người biết, nhất là dặn dò bộ phận lễ tân, nếu nhìn thấy phu nhân