Chương 12: Tức giận
Edit: Min
Kiều Dư An không lo được gì khác, nhìn thấy tủ lạnh ở góc liền chạy tới, tiện tay lấy một bình nước khoáng, tiến vào phòng vệ sinh súc miệng, lặp đi lặp lại nhiều lần mới dừng lại, miệng cũng đều đỏ lên.
Đắng, thật sự là quá đắng, cảm giác còn đắng hơn thuốc Đông y, cô chưa từng uống cà phê nào đắng như vậy, không biết còn tưởng rằng đã bị đỏi thành thuốc Đông y.
Bây giờ trong miệng cô đều là cảm giác đắng, trên đầu lưỡi đều mùi vị đó, đắng nói không ra lời, con mắt giống như là bị bịt kín bởi một tầng hơi nước.
"Phi phi phi." Kiều Dư An ực mạnh mấy ngụm nước, vẫn là không thể làm giảm đi cái đắng đó, đi ra tìm trong ngăn kéo bàn trà một phen, bình thường trong ngăn kéo sẽ chuẩn bị kẹo ngậm, dù sao những ông chủ này ngày nào cũng nói chuyện không ngừng.
Tìm hai ngăn kéo, cuối cùng cũng tìm được, vội vàng vào trong miệng ngậm, xua đi vị đắng kia, kỳ thật hương vị của kẹo ngậm cũng không chịu nổi, nhưng mà dù sao cũng tốt hơn ly "cà phê độc" lúc nãy, ngậm một hồi, trong miệng cũng vơi bớt đi vị đắng.
Kiều Dư An bưng ly cà phê kia lên hít hà, không có mùi thơm gì, có một chút xíu, phải tới gần mới có thể ngửi được, cô vừa rồi cũng không có suy nghĩ nhiều, trên mặt cà phê có một tầng mỏng giống như phù sa, có thể thấy được đây là một loại cà phê hòa tan.
Cái này cũng không gì đáng trách, dù sao nếu pha bằng thủ công cũng cần chút thời gian, nơi này dù sao cũng là công ty, nhưng mà cũng không thể ngay cả đường và sữa đều không thêm vào, đắng đến cô muốn khóc.
Trước đây cô cũng từng uống cà phê không thêm đường cùng sữa, cũng không có đắng như vậy, cô không phải rất thích uống cà phê, cho nên cũng không biết đây là loại nào, dù sao cô cũng không thích.
Cũng không hề động nó, cũng không có kêu người đổi ly khác, Kiều Dư An ngậm kẹo lướt điện thoại, không bao lâu Giang Mộ Trì trở về, ở bên ngoài, Lăng Lâm thông báo rằng Kiều Dư An tới ở văn phòng chờ anh, cho nên cũng không có kinh ngạc.
"Làm sao tới công ty?" Giang Mộ Trì thả văn kiện trong tay ra.
"Em đến kiểm tra, xem anh có nuôi em gái xinh đẹp nào không." Kiều Dư An cười hì hì, tuyệt không đứng đắn.
Giang Mộ Trì hiển nhiên đã quen thuộc mưu mẹo của cô, mặt không đổi sắc: "Vậy có thu hoạch gì hay không?"
"Có, thư ký của anh đều rất xinh đẹp, tay nghề cũng không tệ, đến uống cà phê một chút thử." Kiều Dư An là người có thù tất báo, trực tiếp bưng đến bên miệng Giang Mộ Trì.
Giang Mộ Trì nghi ngờ nhìn cô một cái, nhận lấy nhấp một miếng, đầu lưỡi chạm đến hương vị lập tức phun ra, lông mày anh nhíu lên: "Ai mang cho em?"
"Hình như tên Bạch Hủy, cũng không đắng chết em, nhanh ngậm kẹo, bằng không em sợ tối nay anh ăn cơm đều không có vị gì." Kiều Dư An lấp một viên đường vào trong miệng của anh.
"Tại sao không gọi người đến đổi ly khác." Đầu lưỡi Giang Mộ Trì quấn lấy viên kẹo kia.
"Em cũng không dám, lần đầu tiên tới liền ra oai phủ đầu với em, aiza, em thật đáng thương." Kiều Dư An nhún nhún vai, ngoài miệng nói đáng thương, nhưng là trên mặt lại tuyệt không hề như vậy, Giang Mộ Trì biết đây là cô mỉa mai.
Giang Mộ Trì đột nhiên cười: "Sợ, đối với tôi rất bá đạo, đối với người khác làm sao không phách lối một chút?" Trong nhà Kiều Dư An dám mắng anh là hỗn đản, anh sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng bị ai mắng anh như thế đâu.
"Nơi này cũng không phải nhà, huống chi công ty cũng không phải của em, lúc mà em đến công ty nhà em, làm sao có người dám đối xử với em như vậy." Kiều Dư An ngồi trên ghế sa lon: "Kẹo ngậm lấy từ trong ngăn kéo của anh, nước khoáng là lấy trong tủ lạnh, không có người để ý, cũng chỉ tự mình ra tay để cơm no áo ấm rồi."
"Công ty tôi lớn nhất, ngay cả tôi em còn không sợ thì làm gì sợ người khác." Giang Mộ Trì ngồi xuống, trong miệng ngậm kẹo, nói chuyện không sắc bén giống lúc nãy, ôn nhu rất nhiều.
"Không giống, ở nhà là ở nhà, trong nhà em là lão đại, ở bên ngoài vẫn phải giữ thể diện cho anh." Mặc dù ở nhà Kiều Dư An vẫn là bị áp chế, nhưng khí thế không thể vứt bỏ nha.
"Vậy tôi thật là hạnh phúc, có vợ hiền lành như thế." Giọng Giang Mộ Trì mang theo chút chế nhạo.
"Ha ha, cũng vậy, anh cũng rất hiền lành." Kiều Dư An ngoài cười nhưng trong không cười.
Sau đó hai người liếc nhau, đều cười.
Giang Mộ Trì nhấn số nội bộ, không bao lâu Thiệu Tiêu bước vào: "Chào Giang tổng, chào Giang phu nhân."
"Xin chào." Kiều Dư An chào hỏi cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại, ăn kẹo có chút ngán, uống một ngụm nước khoáng.
"Thiệu Tiêu, gọi Bạch Hủy cùng Lăng Lâm vào đây." Dừng một chút, Giang Mộ Trì nhìn về phía Kiều Dư An: "Muốn uống cái gì?"
Kiều Dư An ngẩng đầu."Em sao? Muốn uống coca, có sao?"
"Cầm một chai coca vào đây." Tủ lạnh của Giang Mộ Trì cho tới bây giờ cũng không chuẩn bị đồ uống.
"Vâng Giang tổng." Thiệu Tiêu ra ngoài, Giang Mộ Trì đứng dậy đi đến ghế sô pha ngồi xuống: "Uống ít đồ uống có ga đi, không tốt cho sức khỏe."
"Vậy vừa rồi vì sao không ngăn cản em?" Kiều Dư An thở dài, ngay cả đồ uống có ga cũng không thể uống sao?
"Vừa rồi có người ngoài, vừa rồi phu nhân giữ thể diện cho tôi như thế, vậy tôi cũng phải cho phu nhân chút mặt mũi chứ." Giang Mộ Trì nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô, Giang Mộ Trì từ trước đến nay cảm thấy mặc kệ là vợ hay là con cái, phạm sai lầm, đều nên đóng cửa lại bí mật giáo dục, ai cũng có sĩ diện, trước mặt người khác có thể không phản bác liền không phản bác.
"Anh vẫn rất tốt đấy, biết rồi, sau này em uống ít là được." Kiều Dư An mỉm cười, Giang Mộ Trì nói như vậy, cũng làm người ta có cảm giác thật thoải mái, nếu như vừa rồi trực tiếp phản bác cô, vậy cô khẳng định sẽ càng thêm chống đối, như bây giờ nhẹ lời thì thầm với cô, cô