Chương 02: Kết hôn
Edit + Beta: Én Nhỏ, Min
Kiều Dư An bình tĩnh trở lại, thở phào một cái, cũng may không đến nỗi quá mất mặt, hai người nhanh chóng thêm Wechat của nhau.
Lúc Kiều Dư An chú thích tên Giang Mộ Trì, trong lòng nổi lên chút tâm tư, thế là ghi thành “Tảng băng đẹp trai giàu có”.
Người này đẹp trai thật đấy, nhưng lại quá lạnh lùng, mang nét đẹp cấm dục, xem ra rất khó tiếp cận, lại ít nói, nhưng mà phải công nhận gương mặt thật sự rất đẹp, còn có giọng nói vô cùng dễ nghe, vì gương mặt và giọng nói của anh ta, cô đành miễn cưỡng cố gắng làm quen vậy.
Nhìn hai người chịu trao đổi phương thức liên lạc, phụ huynh hai nhà đều thở phào một hơi, có thể đi được bước đầu tiên là tốt rồi, mẹ Giang thầm nghĩ đây đã là một mở đầu rất tốt, trước kia Giang Mộ Trì sống chết cũng không muốn gặp những cô gái kia, bà còn sợ lần này đắc tội với Kiều gia, dù sao thì đây cũng không phải đơn giản là buổi xem mắt, thật ra cũng có thể coi là buổi kết bạn xã giao đi.
Nần này lấy danh nghĩa là bạn bè gặp nhau, thực ra là sắp đặt một bữa tối xem mắt, ăn uống cũng khá thoải mái, chí ít thì các vị phụ huynh đều rất hài lòng, ăn xong bữa tối thì ai về nhà nấy, vừa lên xe mẹ Kiều đã hỏi cảm giác của Kiều Dư An: “Con thấy A Trì thế nào? Mẹ thấy cậu thanh niên này được đó, vừa đẹp trai, cư xử cũng tốt, khó trách ở Vân Thành ai ai cũng ca tụng cậu ta là kỳ tài trong giới kinh doanh, chỉ là không biết người ta có coi trọng con hay không thôi.”
Kiều Dư An vẫn chưa nói lời nào, mẹ Kiều đã tự cảm thán trước, xem ra mức độ hài lòng của bà đối với Giang Mộ Trì là 120 điểm, hài lòng đến độ cảm thấy con gái nhà mình không xứng với cậu ta.
Nói tới đây, Kiều Dư An liền cảm thấy không hài lòng, tức giận, trừng mắt thật lớn: “Mẹ, có ai như mẹ không chứ, con là con của mẹ hay anh ta là con của mẹ, tại sao lại coi trọng người ta rồi tự hạ thấp con gái nhà mình như thế chứ?”
“Mẹ mà có đứa con trai như vậy, nằm mơ cũng phải cười tỉnh, lão Kiều ông thấy thế nào?” Mẹ Kiều vỗ vỗ cái ghế dựa trước mặt.
“Ừ, không tệ, trước đây tôi cho rằng đó chỉ là hào nhoáng bên ngoài, hữu danh vô thực mà thôi, sau khi trò chuyện vài câu tôi phát hiện đây là một người trẻ có năng lực, tôi thấy vẫn là đừng ôm hi vọng gì nhiều, An An nó chỉ thích ăn chơi, còn chưa trưởng thành, người ta chưa chắc thích điều này.
Ngay cả cha Kiều cũng không tiếc lời khen ngợi Giang Mộ Trì, tính tình điềm đạm, cư xử hào phóng, thản nhiên tán gẫu vài chuyện công việc, Giang Mộ Trì không những có thể trả lời trôi chảy, mà lý lẽ còn rất thuyết phục, không hổ là người đàn ông được mọi người khen ngợi, ngay cả cha Kiều cũng cảm thấy hai người không hợp nhau.
“Ơ kìa, không đúng, cha mẹ hai người bị sao vậy? Con kém cỏi lắm sao?” Mặt Kiều Dư An tràn đầy vẽ không cam lòng, tuy rằng Giang Mộ Trì rất đẹp trai, nhưng cô cũng đâu kém cạnh? Tại sao hai người đều cho rằng cô không xứng với anh ta, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu vậy?
“Ha ha ha, làm gì có, con gái của cha nào có chỗ nào yếu kém, chỉ là cảm thấy thằng nhóc tiểu Trì chắc sẽ không thích kiểu người như con thôi.” Cha Kiều cười giải thích, lại nhìn mẹ Kiều: “Hay là bà xem thử xem, có ai thích hợp hơn không?” đây là đang dự tính tìm đối tượng xem mắt kế tiếp cho Kiều Dư An sao?
“Để tôi về xem thử, tôi cứ nghĩ người ta chỉ là khoa trương phóng đại thôi, ai mà ngờ nó lại ưu tú đến như vậy, thôi bỏ đi, quá ưu tú cũng không được, An An không áp chế được nó, tránh để sau này An An chịu thiệt thòi.”
Mẹ Kiều vẫn là suy nghĩ cho con gái, đàn ông tốt quả thật hiếm lắm, nhưng mà khí chất của Giang Mộ Trì và con gái nhà mình không hợp nhau, sau này ở bên nhau còn không phải lúc nào cũng bị người ta chèn ép, bọn họ không nỡ để chuyện này xảy ra.
Kiều Dư An nhìn cha mẹ xem cô như không khí mà bàn luận về người khác, cô tức giận tựa vào ghế ngồi khoanh tay trước ngực thở phì phò, gì thế này, dựa vào đâu mà cảm thấy cô không xứng với Giang Mộ Trì, Giang Mộ Trì chẳng qua cũng chỉ có chút đẹp trai? Chẳng qua giọng nói có chút dễ nghe thôi? Sau lưng rốt cuộc là người hay quỷ còn chưa biết được, nói không chừng đều là ngụy trang mà thôi, hừ!
Trong lòng càng nghĩ càng giận, Kiều Dư An không thể chịu thua thiệt như vậy, trước kia xem mắt cha mẹ đều là bới móc khuyết điểm của bên đàng trai, lần này thế mà lại soi khuyết điểm của cô? Làm sao mà nhịn được, chịu hết nổi rồi!
Kiều Dư An chính là đứa thích chống đối, cha mẹ nói như vậy, cô lại càng không tin vào ma quỷ, cho dù không thể ở bên nhau, đó cũng là do cô cự tuyệt, làm sao có thể bị cha mẹ ghét bỏ nói mình không xứng với Giang Mộ Trì, cô không nhịn nổi cục tức này nữa, cắn chặt môi dưới suy nghĩ như thế nào để đảo ngược thế cờ.
—— ----
Giang Mộ Trì đưa cha mẹ về nhà liền chuẩn bị đi, bị mẹ Giang kéo cánh tay: "Ai, Tiểu Trì, chớ vội đi, con nói cho mẹ nghe con cảm thất An An thế nào?"
"Mẹ, không phải đã nói không phải đi xem mắt sao?" Giang Mộ Trì nhức đầu vuốt vuốt thái dương, quả nhiên lời của mẹ không đáng tin.
"Mẹ chỉ là thuận tiện hỏi một chút thôi, An An còn chưa có đối tượng, nghe nói gần đây cũng đang đi xem mắt, mẹ cảm thấy An An rất tốt, vừa xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, không hề giống với lời đồn đại, mẹ thấy những người kia chính là ghen ghét, mới đồn thổi một cô gái tốt như vậy thành như thế, con cũng đã trưởng thành, nếu cảm thấy An An không tệ thì phải chủ động một chút, một cô gái xinh đẹp thế này, nếu còn do dự liền thuộc về người khác đó."
Giang Mộ Trì nhớ tới dáng vẻ cúi đầu uống trà của Kiều Dư An, nói: "Mẹ, bọn con mới gặp một lần, mẹ lại làm như đã quen thân lắm rồi."
"Thế thì đã sao, đàn ông phải chủ động một chút, con học hỏi cha con kìa, lúc trước cha mẹ cũng là gặp mặt một lần, nếu như cha con không chủ động, không biết bây giờ con ở nơi nào nữa." Mẹ Giang lườm Giang Mộ Trì một cái, trước đây lão Giang theo đuổi bà xuất đủ chiêu trò, làm sao lại sinh ra một khúc gỗ mục thế này?
Mẹ Giang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ vỗ cánh tay của anh, đứa con trai này của bà, cái gì cũng tốt, chỉ là phương diện tình cảm như một trang giấy trắng, khi còn bé còn có thể nói là chuyên tâm học tập, sau khi tốt nghiệp chuyên tâm làm việc, cái này cũng không tệ, nhưng hôm nay đều đã qua tuổi xây dựng sự nghiệp, vẫn lỗ mãng như vậy, nhiều năm như đến cả cái bóng của con dâu còn chưa thấy, chẳng lẽ thật sự muốn cô độc sống quãng đời còn lại? Như vậy sao được.
"Con phải chủ động một chút, có nghe hay không? Một cô gái xinh đẹp thế này còn không thích, con muốn lên trời tìm sao?"
"Vâng, con biết rồi." Giang Mộ Trì hiếm khi cười nhẹ một cái, nghe giọng điệu mẹ già nhà mình, cứ như đang nói về khuê nữ nhà mình vậy, ít khi thấy mẹ già thích một cô gái như thế này.
"Vậy là tốt rồi, vậy con trở về chú ý an toàn, đừng lái xe nhanh quá, nhớ kỹ phải chủ động một chút." Mẹ Giang nhìn thấy Giang Mộ Trì cười cũng cười theo, xem ra lần này có hi vọng, trước đây đều là trực tiếp từ chối, lần này không có trực tiếp từ chối, chứng minh vẫn có chút hi vọng, nhưu vậy là tốt rồi.
Giang Mộ Trì lái xe rời khỏi nhà, gặp đèn đỏ dừng lại, tay khoác lên trên cửa sổ xe, miệng lẩm bẩm một câu: "Kiều Dư An", trong đầu tự nhiên hiện lên màu đỏ trên tách trà trắng sứ kia, khóe miệng lộ ra nụ cười, gương mặt lạnh băng lúc này cũng dịu đi trông thấy.
"Ong ong ong..." Tiếng điện thoại bên cạnh vang lên, kéo thần trí Giang Mộ Trì trở về, nhận điện thoại, bên kia nói vài câu, công ty xảy ra chút việc nhỏ: "Biết rồi, tôi qua ngay."
Vừa vặn đèn xanh, Giang Mộ Trì thu hồi cảm xúc, để điện thoại di động xuống nổ máy, chiếc xe biến mất trong màn đêm.
—— ——
Từ khi Kiều Dư An về đến nhà đã lập tức kể lể sự bất bình của mình cho hội chị em nghe, thái độ của cha mẹ thật sự là quá đáng, sao có thể tăng chí khí người khác mà hạ uy phong mình, trên thế giới này lại có người mà Kiều Dư An cô không xứng sao?
Cô trước giờ chưa từng bị ghét bỏ như vậy, càng nghĩ càng giận, cục tức này mà không trút ra thật sự là khó chịu chết mất, nhưng lại không thể trút giận vào cha mẹ, chỉ có thể trút giận cho hội chị em nghe.
Không tin được cô lại bị cả đám chế giễu:
Lâm Tự Cẩm: "Ha ha ha ha móe nó, chú và dì quả là báu vật sống, mình cũng rất muốn nhìn thử Giang Mộ Trì rốt cuộc có bao nhiêu ưu tú."
Dương Khinh Tuyền: "Chậc chậc chậc, rốt cuộc cậu kém người ta bao nhiêu, mà để chú và dì ghét bỏ như thế?"
Cao Bái Thanh: "Lời này của A Tuyền không đúng, từ khi nào chị Kiều không phải là người bị ghét bỏ vậy? Cô ấy là nữ hoàng ăn chơi có tiếng ở Vân Thành của chúng ta đấy.”
Bị các chị em chế giễu, Kiều Dư An cảm giác trong đầu giống như bị nhen lửa một cây pháo, lốp bốp vang.
"Các cậu thật quá đáng, ai là chị em của các cậu, sao lại giống mẹ mình rồi, bây giờ mẹ mình đã trực tiếp tìm kiếm đối tượng xem mắt kế tiếp cho mình rồi, hoàn toàn không cảm thấy mình cùng Giang Mộ Trì có khả năng, tức chết mình."
Cao Bái Thanh: "Đừng tức giận nữa, mình có nghe anh mình nói về Giang Mộ Trì, đích thật là một người chỉ có thể nhìn từ xa không thể đùa bỡn, đóa hoa cao quý lạnh lùng, Tuyết Liên trên núi cao, cậu và hắn ta không hợp đâu, tức làm cái gì."
Lâm Tự Cẩm: "Chị Kiều, không phải cậu đã thích anh ta rồi chứ? Nghe nói rất là đẹp trai, chẳng lẽ đã đâm trúng trái tim bé nhỏ của cậu, khiến cậu ngây ngất rồi?"
Dương Khinh Tuyền: "A a, khó trách tức giận như vậy, thì ra là thích người ta rồi, thích thì theo đuổi đi, đến lúc đó kéo đến trước mặt chú và dì, dọa bọn họ một phát."
Kiều Dư An bị bọn họ nói mặt đỏ tai hồng: "Các cậu nói bậy, mình mới không thèm, chỉ là mình không phục, nói không chừng anh ta thích mình, mình sao lại không xứng với anh ta."
"Ha ha ha, cậu nói lời này mà không thấy xấu hổ hả? Cậu biết tại sao mọi người trong nhóm đều lấy hai người ra so sánh không? Rất khéo chính là, người ta là ví dụ tiêu biểu cho học sinh gương mẫu, cậu thì ngược lại." Lâm Tự Cẩm bổ vào một đao.
Kiều Dư An nhìn thoáng qua tấm gương, mặt là rất đỏ, bất quá vẫn là không thể diệt uy phong mình: "Hừ hừ, các cậu cứ đợi đi, mình không tin mình không bắt được người đàn ông này!"
Ném điện thoại ra xa, Kiều Dư An nhào lên trên giường, trong đầu đều là gương mặt của Giang Mộ Trì, không thể không nói, đối với một đứa mê trai mà nói, nhan sắc chính là chính nghĩa, nhan sắc chính là tất cả.
Thời buổi phẫu thuật thẩm mỹ trở thành phong trào như hiện nay, nhan sắc có thể khiến cho Kiều Dư An gặp qua là không quên được vẫn tương đối ít, những khuôn mặt chỉnh sửa kia cô chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay, tự nhiên không cảm thấy đẹp, nhưng Giang Mộ Trì kia khẳng định là nét đẹp trời sinh, gương mặt đẹp như vậy, ngắm thôi cũng coi như hưởng thụ rồi, lại thêm giọng nói êm tai, quả thật cô chưa từng gặp người đàn ông nào ưu tú hơn Giang Mộ Trì.
Trước đó cô cảm thấy Giang Mộ Trì lạnh như băng, có chút không thú vị, nhưng hôm nay bị cha mẹ ghét bỏ, bị mấy chị em ghét bỏ, trong lòng dâng lên một khí thế không chịu thua, cô muốn thử xem, người đẹp trai thế này, kết giao cũng không tồi.
Kiều Dư An với tay lấy điện thoại di động, mở giao diện Wechat Giang Mộ Trì ra, nghĩ xem nên nhắn gì đây? Cô không có ý nghĩ rằng con gái không được phép chủ động, chỉ cần là mình thích, vậy liền to gan đi chủ động thôi, không cần cân nhắc giới tính.
"Hallo, xin chào, bạn học Tiểu Giang, về đến nhà chưa?" Kiều Dư An chào hỏi trước, chờ một hồi không thấy tin nhắn trả lời thì đi tắm.
Lúc quay lại vẫn không thấy hồi âm, Kiều Dư