Hôm Nay Vợ Kiếm Chuyện Với Anh Chưa?

Chương 3


trước sau


Edit: Min
Giang Mộ Trì bình tĩnh liếc nhìn cô, không nói lời nào, nhìn đến nỗi khiến Kiều Dư An run rẩy, mặc dù Giang Mộ Trì đẹp trai, nhưng bị nhìn chằm chằm như thế cũng chịu không nổi.
"Anh anh, anh đừng nhìn tôi như vậy." Kiều Dư An cúi đầu xuống, từ trước đến nay một người không sợ trời không sợ đất như cô giờ phút này lại có chút chột dạ.
Lời nói vừa nãy là cô đã nghĩ cả một buổi sáng, to gan vô cùng, hai người chỉ mới gặp mặt lần thứ hai, người bình thường cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng mà không sao, cô chỉ là nghĩ đến sau này ngày nào cũng phải đi xem mắt liền khó chịu, Giang Mộ Trì đẹp như vậy, sau này cũng chỉ sợ khó gặp được người đàn ông thứ hai nào đẹp hơn, là một nhan khống*, nhất định phải thử một chút.

*Nhan khống颜控: hiểu đơn giản chính là những người cuồng sắc đẹp.
Người đàn ông nhắm mắt lại, ánh mắt thâm thúy, hầu kết nhấp nhô lên xuống, giọng nói có chút không rõ: "Nghiêm túc?"
"Đúng vậy, rất nghiêm túc, anh chịu không?" Kiều Dư An ngẩng đầu cười, nếu đã nói ra khỏi miệng, thì còn sợ gì, không bằng to gan một chút, nhìn thẳng vào suy nghĩ trong lòng, nếu như về sau mỗi ngày tỉnh lại đều có thể trông thấy gương mặt này, dường như cũng không tệ lắm đâu.
Giang Mộ Trì nhếch miệng, liếc qua nụ cười của cô, rực rỡ đến thấm vào ruột gan, cúi đầu cười khẽ một tiếng, dường như là sự vui vẻ tràn ngập đầy khoang ngực, đáp: "Được."
"Thật? Anh đồng ý?" Khóe miệng Kiều Dư An đều muốn kéo đến cả mang tai, cô còn tưởng rằng Giang Mộ Trì đang tự hỏi làm sao để từ chối cô.
"Ừm, tôi về nhà thay quần áo, em trở về cầm theo sổ hộ khẩu." Giang Mộ Trì đưa tay thân mật vuốt vuốt mái tóc dài của Kiều Dư An, cô gái này, sự to gan và xinh đẹp khiến anh cự tuyệt không được.
"Không cần, sổ hộ khẩu của em ở trên xe, em đưa anh về nhà." Mấy ngày trước cô đi làm lại thẻ căn cước, sổ hộ khẩu còn để trên xe, lần này vừa vặn.
Giang Mộ Trì không có từ chối, về nhà tắm rửa đổi bộ âu phục, mang theo đồ đi ra ngoài, lúc ra cửa lên tiếng nói với trợ lý, chút nữa khẳng định sẽ đến trễ, còn có một hội nghị, lùi lại họp sau.
Kiều Dư An buồn bực ngán ngẩm ngồi chờ trên xe, Giang Mộ Trì mời đi vào nhưng cô từ chối, ngồi yên ổn trên xe ngẩn người, nghĩ đến lời nói vừa rồi của mình, cảm thấy vừa to gan rồi lại cảm thấy không có gì, dù sao sớm muộn cũng phải kết hôn, kết hôn với người đàn ông đẹp trai như vậy, gia thế lại môn đăng hộ đối, tính ra cũng không lỗ nha.
Giang Mộ Trì bước ra, Kiều Dư An ngẩng đầu nhìn dáng vẻ mặc âu phục mang giày da của anh, có cảm giác không giống như hôm qua gặp mặt, hôm nay dường như không có cảm giác cách xa ngàn dặm, trên khuôn mặt lạnh như băng ngẫu nhiên cũng nhìn có thể thấy được nụ cười, mà cười lên càng chết người hơn, Kiều Dư An cảm giác lồng ngực mình đập thình thịch, sống nhiều năm như vậy, thế mà bị một tên đàn ông xa lạ hấp dẫn?

"Đi thôi, bây giờ đi qua cũng vừa đúng lúc cục dân chính vào giờ làm việc." Giang Mộ Trì không nói nhiều.
Kiều Dư An lái xe rời đi: "Cái đó, anh có cần nói với chú và dì trước một tiếng không?"
Kết hôn chớp nhoáng như vậy không biết có bị mắng hay không, dù sao Kiều Dư An bên này cũng ổn, bộ dáng cha mẹ khen Giang Mộ Trì không dứt miệng, chỉ sợ nếu kết hôn cùng Giang Mộ Trì, hai ông bà già sẽ cảm thấy cô gặp may mắn.
"Không cần, cha mẹ tôi rất thích em, đi thôi." Giang Mộ Trì nghĩ đến dáng vè mẹ già nhà mình, tận tình khuyên bảo anh chủ động một chút, đối với cô gái nhỏ tốt một chút, hài lòng không thể nào hài lòng hơn nữa, mà ý của cha già nhà anh là có cô gái nào coi trọng anh cũng đã là không tệ rồi, còn cầu cái gì đâu.
Kiều Dư An nhịn không được cong khóe miệng cười, cô đã nói mà, làm sao lại có người ghét bỏ cô, cũng chỉ là có cha mẹ mình ngoài miệng ghét bỏ cô ghê gớm.

Một đường không nói chuyện, lái xe đến cục dân chính, cục dân chính mới mở cửa, không có mấy người.
Ở cửa chính, Kiều Dư An do dự một chút, muốn mở miệng hỏi Giang Mộ Trì cái gì đó, thấy Giang Mộ Trì cũng không nói gì, lôi kéo tay của cô bước vào, Kiều Dư An cúi đầu nhìn bàn tay của mình bị anh nắm lấy, tay của anh thật ấm áp, mười ngón thon dài có lực, để cho người ta cảm thấy an tâm.
Cả một quá trình, Kiều Dư An có chút choáng, không biết nên làm gì, chỉ hiểu được rằng đi theo Giang Mộ Trì, động tác của Giang Mộ Trì nhanh chóng mà lại có trật tự, rất nhanh liền đến khâu ký tên.
Hai người ngồi điền biểu mẫu, ngồi bên cạnh là một nhân viên công tác chỉ đạo, Giang Mộ Trì vùi đầu điền đơn, lúc ký tên Kiều Dư An lại do dự, đây chính là kết hôn chớp nhoáng, không phải việc nhỏ...
Nhân viên công tác dường như nhìn ra Kiều Dư An do dự, mở miệng hỏi: "Cô gái, cô tự nguyện kết hôn sao? Lĩnh chứng nhận kết hôn là một chuyện quan trọng, xin cô cân nhắc kỹ."
Kiều Dư An nhìn Giang Mộ Trì một chút, Giang Mộ Trì tiêu sái lưu loát ký xong tên của mình vào chỗ trống cuối trang, không mang theo do dự, nên cô cười cười: "Đúng vậy, tôi tự nguyện." Sau đó viết xuống tên của mình.
Lúc từ cục dân chính đi ra, trên tay Kiều Dư An cầm lấy hai quyển sổ đỏ, duỗi lưng một cái cảm thán một phen: "Aiii, từ hôm nay trở đi, mình chính là phụ nữ đã lập gia đình."
"Giang phu nhân, xin chỉ giáo." Giang Mộ Trì cảm thấy tâm trạng của mình khá là vi diệu, nhưng mà cảm giác kết hôn dường như cũng không có tệ như tưởng tượng.
"Giang tiên sinh, xin thông cảm nhiều hơn." Hai tay Kiều Dư An ôm quyền làm lễ, đột nhiên tràn đầy hi vọng đối với tương lai, Giang Mộ Trì chững chạc đàng hoàng thế mà cũng muốn kết hôn chớp nhoáng, xem ra cũng không phải khó sống chung như bề ngoài anh hay thể hiện.
Giang Mộ Trì đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian không chênh lệch nhiều lắm: "Tôi đến công ty, tối nay tôi đưa cha mẹ đến nhà em."
"Được rồi, vậy em đưa anh đến công ty."
"Được."
Kiều Dư An đưa người đến dưới công ty, Giang Mộ Trì đứng ở cửa chính nhìn chiếc Ferrari màu đỏ chói mắt rời đi, đột nhiên cười, không đầy một hai tiếng đồng hồ liền quyết định chuyện lớn như vậy, cũng không biết một người chưa từng phản nghịch như anh làm sao lại làm ra chuyện phản nghịch như là chuyện kết hôn chớp nhoáng này.
Cuộc đời của Giang Mộ Trì anh, từ trước đến nay việc gì cũng đã lên kế hoạch, học tập, sinh hoạt, công việc đều theo từng bước từng bước, duy chỉ không có kế hoạch gì trong việc tìm một nửa còn lại của đời mình, cho nên anh vẫn không hề để ý đến chuyện muốn kết hôn.
Nhưng không ngờ rằng, hôn nhân lại dùng phương thức phản nghịch này để đạt được, chuyện này nói ra chỉ sợ không có mấy người tin tưởng.
Bước vào thang máy tổng giám đốc đi thẳng tới tầng cao nhất, Thiệu Tiêu đã chờ ở đó: "Giang tổng." Thiệu Tiêu nhạy cảm phát hiện rằng hôm nay Giang tổng có chút không giống, ôn nhu hơn so với thường ngày, cũng không biết có phải mình nhìn lầm hay không.
"Ừm, sớm hoàn thành công việc trong hôm nay đi, 4 giờ chiều hôm nay tôi sẽ tan tầm."
Thiệu Tiêu sửng sốt một chút lập tức đáp: "Được, công việc hôm nay của sếp không nhiều, trước 4 giờ có thể hoàn thành."
Giang tổng – một người cuồng công việc - hôm nay đến trễ, lại muốn về sớm, hôm nay rốt cuộc là ngày đặc biệt gì?
Thiệu Tiêu trăm mối vẫn không có cách giải, theo Giang Mộ Trì bốn năm, từ trước tới nay chưa từng thấy Giang Mộ Trì đến trễ về sớm, mỗi lần đều là đến từ rất sớm, rời khỏi công ty khi trời đã khuya, đây là đổi tính rồi?
"Đúng rồi Giang tổng, cô Chúc Y đang đợi anh ở phòng khách, cô ấy nói muốn gặp anh, đã tới ba lần, trước đó tôi đều từ chối, lần này cô ấy nói không nhìn thấy anh sẽ không rời đi, đã đợi một giờ, còn đang ở phòng khách."
Từ trước đến nay Thiệu Tiêu chưa từng chiêu đãi một cô gái nào khác ngoài khách hàng nữ, Chúc Y vẫn là người đầu tiên, thái độ của Giang tổng đối với Chúc Y, Thiệu Tiêu cũng không rõ ràng lắm, cũng không dám quá mức làm mạnh tay, chỉ chờ Giang Mộ Trì làm chủ.
"Chúc Y?" Mi tâm Giang Mộ Trì nhíu chặt, dường như đang cố gắng nhớ lại người có tên này.
"Chính là nữ minh tinh lần trước anh đã từng xã giao." Thiệu Tiêu nhắc nhở.
"Không gặp." Giang Mộ Trì lời ít ý nhiều, anh không lãng phí thời gian vào chuyện như vậy.
"Vâng, còn có gần đây công ty của cô Chúc Y dựa vào chuyện của anh với cô ấy để lăng xê, anh thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?"

Hai tay Giang Mộ Trì đút túi, nhìn thoáng qua bầu trời ngoài cửa sổ: "Cậu đi nói với cô ta, hoan nghênh tới tham gia hôn lễ của tôi, thiệp mời ít ngày nữa sẽ đưa đến." Dứt lời, trực tiếp tiến vào văn phòng.
Để lại Thiệu Tiêu Phong mơ màng, Giang tổng nói cái gì, hôn lễ? Cái gì hôn lễ? Hôn lễ với ai? Hôn lễ khi nào? Giờ phút này trong lòng của Thiệu Tiêu có thể xuất bản một cuốn sách Mười vạn câu hỏi vì sao.
Từ từ, trong lòng tự nhiên hiện lên một suy nghĩ vô cùng đáng sợ, cho nên nói Giang tổng đến trễ về sớm đều là bởi vì muốn kết hôn, trời ạ, yêu đương quả nhiên khiến người sa đọa, ngay cả Giang tổng cũng không thể ngoại lệ.
——
Sau khi Kiều Dư An về đến nhà có chút bất an, làm xong chuyện này mới phát hiện hối hận, nhưng chuyện đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn không có cách nào hối hận, cũng không thể lại lập tức đi ly hôn.
Cũng may cha Kiều mẹ Kiều đều không ở nhà, Kiều Dư An thuận lợi về đến phòng, như trút được gánh nặng nhào lên trên giường, nằm vài giây đồng hồ lại rất nhanh bật dậy, chụp giấy hôn thú vừa rồi gửi đến nhóm chị em.
Lâm Tự Cẩm là người đầu tiên xuất hiện: "Chị Kiều, hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư, có thể đừng dọa người hay không?"
Dương Khinh Tuyền: "Cậu 22 tuổi mình đã bị dọa rồi, làm sao cậu lại còn dùng cách vụng về như vậy đi dọa mọi người?"
Cao Bái Thanh: "Vừa xem xong, mình còn bị giật bắn lên đây, nhìn lại là chị

Kiều nhà chúng ta, nhẹ nhàng thở ra, lại gạt người chứ gì."
Kiều Dư An cười đắc ý, mở một trang trong cuốn sổ đỏ đó chụp rồi gửi đi, phía trên có tên và ảnh chụp.
Sau đó ném điện thoại đi làm việc, sau khi oanh tạc liền bỏ chạy, ngay cả giải thích đều không có, hù chết các cô ấy.
Chờ Kiều Dư An xuống lầu gọt quả táo trở lại, điện thoại đều bị gọi đến muốn cháy luôn, 10 cuộc gọi nhỡ điện thoại, 10 cuộc gọi nhỡ Wechat, mấy trăm tin nhắn…
Kiều Dư An cắn miếng táo gửi tin nhắn: "Làm gì, mình còn chưa có chết đâu, dã man, điện thoại đều bị các cậu gọi muốn cháy luôn rồi."
Cao Bái Thanh: "Thẳng thắng được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị "
Lâm Tự Cẩm: "Thẳng thắng được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị."
Dương Khinh Tuyền: "Thẳng thắng được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị."
Kiều Dư An: "..."
Đùa một hồi liền không lộn xộn nữa, Kiều Dư An giải thích cho các cô, tin tức này các cô ấy tiêu hóa nửa ngày mới tin tưởng là thật, trong lúc đó Kiều Dư An đắc ý vô cùng, đêm qua mấy người có bao nhiêu ghét bỏ, hiện nay mặt bị vả liền có bấy nhiêu vang.
Nhưng mà, người nha, vẫn là không thể quá đắc ý, nếu không sẽ có báo ứng.
Không phải sao, Kiều Dư An mới cắn một nửa quả táo, cửa phòng ngủ liền bị người ta mạnh mẽ đẩy ra: "Kiều Dư An!"
"Làm sao vậy, làm sao vậy?" Kiều Dư An bị hù lộn nhào từ trên giường xuống, không cẩn thận, cuốn sổ đỏ cũng rơi tuột xuống, rớt trên sàn nhà, trước mặt mẹ Kiều.
Cùng lúc rơi xuống, còn có quả táo bị Kiều Dư An cắn một cái, quả táo thì càng thêm linh tính, lộc cộc lộc cộc lăn đến bàn chân mẹ Kiều, giờ phút này Kiều Dư An không biết là nên đi đoạt lại quả táo, hay là lấy quyển sổ giấu đi, nhưng mà hiển nhiên, mẹ Kiều cũng không có cho cô cơ hội phản ứng, một cước bước qua quả táo, nhặt quyển sổ đỏ lên, lật ra.
"Đang yên đang lành con trộm giấy chứng nhận kết hôn của anh con làm..." hai chữ “cái gì” này bị mẹ Kiều ngăn ở yết hầu nói không nên lời, bởi vì bà nhìn thấy ảnh chụp bên trong, lập tức giống như là bị người khác bóp cổ.
Kiều Dư An cảm giác phong ba bão táp nổi lên, nhìn chung quanh một chút, bình thường ba bước giờ còn hai bước bò lên trên bệ cửa sổ, tìm một chỗ an toàn nhất.
Mẹ Kiều ngẩng đầu đang muốn giáo huấn, đã nhìn thấy đứa con gái chết bầm Kiều Dư An của mình ngồi xổm ở trên cửa sổ: "Mẹ mẹ mẹ, mẹ đừng nóng giận, từ từ, sinh mệnh quan trọng hơn tất cả, nếu con từ chỗ này nhảy xuống tổn thất không nhỏ đâu."
"Con nhóc ranh này, cô nhảy đi, có bản lĩnh thì nhảy đi, đằng sau là ban công, tôi còn không tin cô da dày thịt béo từ trên cửa sổ nhảy đến ban công cũng có thể ngã chết." HHH Hhhai tay Mẹ Kiều chống nạnh, tức giận đến con mắt đều giống như muốn phun lửa, vừa rồi có người bạn nói nhìn thấy Kiều Dư An cùng một người đàn ông ở cổng cục dân chính, bà còn cảm thấy là người bạn này nhìn lầm, ai biết lại là thật, chuyện này làm sao có thể không tức giận, con nhóc này phản nghịch khiến bà muốn đánh cho một trận.
Thúc giục lâu như vậy ngay cả người bạn trai đều không có, lại dám âm thầm đi lĩnh chứng, đối tượng lại là người đàn ông mới quen biết một ngày, con nhóc chết tiệt kia là muốn tức chết bà sao?
Kiều Dư An nhìn thoáng qua ban công đằng sau, cao không đến một thước, nuốt ngụm nước miếng, cũng tạm được, hoàn toàn chính xác là ngã không chết, xem ra hôm nay chắc sẽ bị đánh chết.
"Mẹ, mẹ nghe con giải thích, con có thể giải thích." Kiều Dư An ôm lấy cửa kính, mới vừa rồi còn đang đắc ý khoe, bây giờ bị bức đến tình trạng như vậy, cuộc đời thật sự tràn đầy chuyện kinh hỉ nha.
"Được, cô giải thích, lập tức lập tức giải thích, vì sao đi lĩnh chứng không bàn bạc với người trong nhà." Mẹ Kiều nhìn chung quanh một chút, thuận tay quơ lấy chổi lông gà trong góc.
Kiều Dư An hít một hơi thật sâu, cái chổi lông gà kia là lần trước cô đột nhiên hào hứng muốn quét dọn phòng một chút, kết quả không đến hai phút liền cảm thấy quá mệt mỏi lười nhác, liền ném chổi lông gà qua một bên, nếu biết cái chổi lông gà kia lại biến thành công cụ đánh cô hôm nay, cô sẽ không còn muốn quét dọn nhà cửa nữa đâu.

"Ách, cái kia, mẹ già thân yêu của con..." Kiều Dư An ngẩng đầu.
Mẹ Kiều cầm chổi lông gà đập tới trên giường: "Ít nói lời vô ích, nhanh khai ra."
Một cây lông gà bay lên trời, dọa đến Kiều Dư An lập tức bình thường trở lại: "Con muốn nói là Giang Mộ Trì yêu con sâu đậm, không phải còn thì không cưới, chết sống lôi kéo con đi lĩnh chứng, mẹ tin sao?"
"Gì, cô cảm thấy chính bản thân cô tin không?" Mẹ Kiều cười lạnh một tiếng.
"Ha ha, quả nhiên là không ai hiểu con gái bằng mẹ. " Kiều Dư An cười ngượng ngùng: "Thật ra là như vầy, ở bên ngoài con ngẫu nhiên gặp Giang Mộ Trì, con phát hiện trong lòng con vô cùng thích anh ấy, không phải mẹ hối con kết hôn sao, con liền nghĩ người đàn ông tốt như vậy, đương nhiên không thể do dự, do dự một chút liền bị người khác đoạt mất, cho nên con liền lôi kéo anh ấy đi lĩnh chứng, dù sao mẹ và cha không phải vô cùng thích Giang Mộ Trì sao? Chúng con cũng coi là môn đăng hộ đối, đương nhiên, mẹ già cũng có thể xem đó là cuộc hôn nhân thương nghiệp, chúng ta cũng không lỗ nha, mẹ có con rể ưu tú vậy mà."
Kiều Dư An nói một đống thật thật gỉa giả, ai cũng không biết được rốt cuộc là vì cái gì, dù sao chính là lúc ấy xúc động, bây giờ liền biến thành bộ dáng này, quả nhiên xúc động là ma quỷ, không thể được.
"Tôi và cha cô bạc đãi cô lúc nào, còn không biết xấu hổ nói thông gia thương nghiệp, nói như vậy, là cô còn cống hiến cho công ty, tôi không nói lại cô, tôi gọi điện thoại cho anh của cô, để anh cô tới xử lý cô."
Mẹ Kiều chỉ Kiều Dư An, bà đều sắp bị cô làm tức chết, cô con gái này thỉnh thoảng chọc bà vài chuyện, hơn hai mươi tuổi đầu, vẫn còn tính con nít, cũng không biết Giang Mộ Trì làm sao, thế mà lại đồng ý, chẳng lẽ lại thật đúng là coi trọng An An, không thể nào.
Mẹ Kiều một chút cũng không biết nguyên do, Giang Mộ Trì – một người đàn ông ưu tú như vậy, sẽ để ý đến một người con gái còn tính trẻ con như An An sao?
"Aiiii, mẹ mẹ mẹ, đừng nha, anh trai còn làm việc." Kiều Dư An vội vàng từ trên cửa sổ nhảy xuống giữ chặt mẹ Kiều, để anh của cô trở về còn không phải lột da của cô sao.
"Cô đừng có mà kéo mẹ, mẹ cô không quản được cô, im hơi lặng tiếng đi lĩnh chứng, chính cô nhìn đi, Giang gia đều không có tới cửa, lỡ như cha mẹ người ta không đồng ý thì sao, cô chủ động như vậy, ngộ nhỡ bị người ta cảm thấy không biết tự trọng làm sao bây giờ?"
Mẹ Kiều là thật bị tức không nhẹ, được cả nhà sủng từ nhỏ đến lớn, mới có tính tình như vậy, mặc dù bị người khác cảm thấy không đủ đoan trang, nhưng đối với cha mẹ, tính tình như vậy rất tốt, cả ngày vui vẻ, trong nhà đều bởi vì có An An mà thêm mấy phần ấm áp, cho nên bọn họ cũng không quá hà khắc với tính tình của cô, thế nhưng chuyện này thật sự không được.
Không nhận được sự đồng ý của người trong nhà liền lĩnh chứng, sẽ bị người ta xem thường, mẹ Kiều đương nhiên không hi vọng con gái mình bị người khác đối xử như vậy, sao có thể không tức giận.
"Mẹ, sẽ không, chú và dì Giang không phải mẹ đã gặp qua sao, người rất tốt, hơn nữa có mẹ thương con như vậy, có ai dám xem thường con sao." Kiều Dư An ôm lấy cánh tay mẹ Kiều nũng nịu chơi xấu.
Vẻ mặt của Mẹ Kiều một hồi liền sụp đổ, tức giận chọc chọc trán của cô: "Cô nha cô, thật không biết nên nói cô như thế nào."
"Hì hì, mẹ đừng nóng giận, Giang Mộ Trì ưu tú như vậy, khẳng định không thể bỏ lỡ."
"Cậu ta có ưu tú đến thế nào đi nữa, cũng không tốt bằng con gái mẹ, chờ cậu ta tới, mẹ đây còn phải hỏi một chút đột nhiên âm thầm ôm con gái bà đây chạy mất, rốt cuộc muốn làm gì."
"Mẹ, con biết mẹ yêu con nhất, yêu mẹ nhiều lắm đó." Kiều Dư An cười hì hì.
"Được rồi, cô đừng nói năng ngọt xớt nữa, trông thấy cô bà mẹ đây cũng phiền." Mẹ Kiều quay mặt đi, nhưng mà biểu cảm vẫn là hòa hoãn hơn rồi.
Kiều Dư An thả lỏng, nghĩ thầm mẹ già xem như đã được mình trấn an, nhưng giờ phút này, chuông điện thoại di động vang lên, Kiều Dư An cầm lấy nhìn, len lén liếc mẹ Kiều một chút, bị mẹ Kiều nhìn thấy: "Ai?"
"Ách…" cô cắn môi: "Giang Mộ Trì."
"Đưa điện thoại cho mẹ." Mẹ Kiều không nói lời gì vươn tay ra, bà muốn xem thử người đàn ông đã ôm con gái mình chạy mất.
Kiều Dư An nhíu mày nhìn màn hình điện thoại di động, lại liếc mắt nhìn biểu cảm tràn đầy uy hiếp của mẹ già, do dự đưa tay ra.
Giang Mộ Trì, anh tự cầu phúc đi.
Tác giả có lời muốn nói:  Giang tổng: Vợ, tôi nhìn lầm em rồi orz
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện