Edit: Min
Đến trưa, mặt cũng dần dần tiêu sưng, nghỉ trưa dậy, đã nhìn không thấy rõ, chỉ còn một chút dấu vết hồng hồng.
Rửa mặt, trở về liền nhận video call Wechat của mẹ, khẳng định là gọi đến xem mặt của cô, cũng may mặt cô đã tiêu sưng lên, nhận cuộc gọi: "Mẹ già, nhớ mẹ quá đi." Không ai không thích lời khen, tóm lại nói lời tốt đẹp trước là chính xác.
"Cho mẹ xem mặt một chút." Mẹ Kiều không để mình bị đẩy vòng vòng.
"Mẹ nhìn, con đều đã tốt, mẹ nhìn đi, không sao." Kiều Dư An chu chu mỏ, nháy nháy mắt: "Mẹ già, mẹ thấy con đáng yêu sao?"
"Hừ, đáng yêu, muốn đánh một trận, cả ngày gây chuyện, A Trì bận rộn công việc như vậy, mỗi ngày còn bị con giày vò, thật sự là chậm trễ người ta." Sáng sớm đi bệnh viện, mất cả buổi sáng, Giang Mộ Trì phải trông coi công ty lớn như vậy, công việc khẳng định chất thành núi, những ngày này, Kiều Dư An cứ hai ba hôm lại gây chuyện, mẹ Kiều đều nhìn không được.
"Mẹ, con cũng không phải cố ý, mẹ cũng không đau lòng con sao? Răng con rất đau." Kiều Dư An cúi đầu, mẹ già đều không đau lòng cô, ngược lại đau lòng Giang Mộ Trì, Giang Mộ Trì thật rất biết tranh thủ tình cảm.
"Con bị đau còn không phải đáng đời, biết rất rõ ràng mình không thể ăn, còn ăn nhiều như vậy, A Trì cũng thế, quá mức nuông chiều con, mẹ còn tưởng rằng sau khi con kết hôn sẽ hạn chế nhiều, ai biết trầm trọng thêm, con ít khi dễ A Trì, bằng không mẹ lột da của con ra."
Những gì mẹ Kiều lo lắng khi cô vừa mới kết hôn cho tới bây giờ chưa trở thành sự thật, Giang Mộ Trì cũng quen với Kiều Dư An, bây giờ mẹ Kiều ngược lại cảm thấy Kiều Dư An quá mức gây chuyện, sẽ gây châm trễ công việc của Giang Mộ Trì, khiến Giang gia không vui.
Kiều Dư An thở dài: "Mẹ, mẹ nói thẳng đi, con có phải được nhặt về hay không, tại sao bất công như thế."
"Dĩ nhiên không phải nhặt về, con gái xinh đẹp như vậy làm sao có thể là nhặt được."
Mắt Kiều Dư An lại sáng lên, xem đi xem đi, mẹ già vẫn là yêu mình, mặc dù ngoài miệng giáo huấn mình, trong lòng vẫn rất yêu mình, đang chuẩn bị cho mẹ già một cái hôn, liền bị câu nói tiếp theo của mẹ Kiều làm vỡ nát ảo tưởng đẹp: "Là lúc trước mẹ đi nạp tiền điện thoại di động công ty tặng."
Kiều Dư An: "Meo meo meo? ? ?"
Bị mẹ già chê một phen, buổi chiều vải trên cây lại bị mấychị em hái, buổi tối lúc Giang Mộ Trì trở về đã nhìn thấy Kiều Dư An ở trên ghế sa lon ngẩn người, anh trở về cũng không có thấy.
Giang Mộ Trì tiến lên huơ huơ tay ở trước mắt cô, vén tóc bên phải của cô lên, mới có chút động tĩnh: "Anh về rồi."
"Làm sao vậy? Còn đau không?" Giang Mộ Trì ngồi xuống rót chén trà.
"Không đau, ngẩn người thôi, thật nhàm chán, không biết làm gì, còn mấy ngày nữa phải đi làm, kỳ thật đi làm cũng rất nhàm chán." Câu lạc bộ là do Kiều Dư An mở, bình thường cô có rất ít việc cần phải làm, mời người quản lí đến quản lý, vì cô cũng là không phải kinh doanh mảng đó, chính là muốn làm chút chuyện mình thích, cô thích chụp ảnh, cho nên cha mẹ liền lấy tiền cho cô mở một câu lạc bộ chụp ảnh, doanh thu cũng không tệ, đủ cô sống phóng túng, cũng không tính hư hỏng.
Nhưng chính là quá chán, trải qua chuyện lần trước, chỉ sợ những người câu lạc bộ cũng sẽ nghị luận ầm ĩ, cô đều không biết đối mặt làm sao.
"Cảm thấy nhàm chán? Vậy em thu dọn đồ đạc, ngày mai dẫn em đi nông thôn chơi, bà nội nói muốn gặp em." Giang Mộ Trì đặt chén trà xuống, vừa vặn cũng có cơ hội như vậy.
"Thật hay giả?" Kiều Dư An ngồi dậy, ánh mắt sáng lên: "Thế nhưng công việc của anh không phải bề bộn nhiều việc sao, vừa rồi mẹ em gọi điện thoại cho em, bảo em không thể luôn luôn làm phiền anh, chậm trễ công việc của anh." Kiều Dư An bóp bóp lấy gối ôm, kỳ thật cô thật phiền toái, là kẻ chuyên gây chuyện.
"Biết mình phiền phức là tốt, cũng coi là tự mình cũng hiểu được." Giang Mộ Trì cười khẽ, hơi cong khóe miệng.
"Vậy em cũng mặc kệ, dù sao đã kết hôn rồi, em làm phiền anh cũng phải chịu trách nhiệm." Kiều Dư An ngồi quỳ chân đến bên người Giang Mộ Trì: "Ai bảo lúc trước anh không có cảnh giác cao độ kết hôn với em."
Giang Mộ Trì nắm cổ tay làm loạn của cô, bốn mắt nhìn nhau: "Anh cũng không có nói không chịu trách nhiệm, đi không? Nông thôn không khí tốt, lúc này mưa nhiều, nước dâng, có thể đi câu cá."
"Đi đi, đúng lúc em cũng sẽ không nhìn chằm chằm cây vải, đi thôi đi thôi, vậy công việc của anh làm sao bây giờ?"
"Xử lý online."
"Vậy em đi thu dọn đồ đạc." Chuyện này Kiều Dư An cảm thấy không tẻ nhạt, chạy nhanh hơn bất cứ ai, nơi nào còn có chút không thoải mái.
Giang Mộ Trì nhìn bóng lưng cô chạy như bay, âm thanh dép lê cộc cộc cộc, nở nụ cười, không biết đợi cô biết sự thực có thể đánh người hay không?
Bỏ ra hai giờ, Kiều Dư An thu dọn xong, quần áo gì đó, nghĩ đến nông thôn, rất dễ bị bẩn, đều mang đồ thuận tiện gọn gàng, chịu được bẩn, nhưng lúc gấp đồ cho Giang Mộ Trì gặp chút khó khăn, tủ quần áo Giang Mộ Trì thuần một sắc, đều là âu phục, trừ cái đó ra chính là đồ thể thao buổi sáng chạy bộ, không có một bộ quần áo nào bình thường, xem ra cần phải dành thời gian dạo phố mua chút cho anh.
Lần này làm sao bây giờ, cũng không biết nên đành phải đến hỏi anh, Giang Mộ Trì đáp: "Không cần mang quần áo của anh, nhà bà nội có đồ của anh rồi, em chuẩn bị cho mình là được, chúng ta chỉ ở hai đêm, không cần quá nhiều." Giang Mộ Trì sợ một ngày thôi Kiều Dư An cũng không ở được liền chạy ngược về.
"Vậy được rồi, em đều đã chuẩn bị xong, đúng rồi em mang thêm mấy dây thun buộc tóc, tóc quá dài, đi ra ngoài chơi quá phiền phức, buộc lên tương đối gọn gàng."
Cô vô cùng hăng hái, Giang Mộ Trì không có gì cần chuẩn bị, hôm sau mang laptop đi là được.
Lúc trước khi ra cửa Kiều Dư An còn lưu luyến không rời nhìn thoáng qua cây vải, thở dài.
Giang Mộ Trì lườm cô một chút, lắc đầu cười cười, ở nhà chỉ có thể nhìn không thể ăn còn càng khó chịu hơn.
Lái xe đến đập Vân Lĩnh, hôm nay thời tiết còn được, nhiều mây, không có trời mưa, nhưng mà mặt đất ẩm ướt, chứng minh rằng đêm qua có mưa to.
Chị Triệu sợ Kiều Dư An trên đường nhàm chán, sớm chuẩn bị một chút đồ ăn vặt, Kiều Dư An nghe nhạc, ăn đồ ăn vặt, xem phong cảnh, ngẫu nhiên nói chuyện cùng Giang Mộ Trì, vô cùng hài lòng.
Đến lúc đó, Kiều Dư An cũng ăn khá no rồi, lần trước tới, quả sơn trà chỉ có một ít là màu vàng, bây giờ khắp cây đều là quả vàng óng ánh, thỉnh thoảng còn có chim chóc đang ăn.
"Bà nội, đã lâu không gặp!" Kiều Dư An muốn ở lại đây, đương nhiên muốn làm cho bà nội vui vẻ, vừa xuống xe liền chạy qua, ôm lấy bà nội.
"Ai ui, An An tới, trên đường mệt không, mau vào ngồi, bà nội có nhớ cháu, biết cháu sẽ đến, cố ý mua thật nhiều đồ ăn." Bà nội cười ha hả nắm tay Kiều Dư An vào nhà, Kiều Dư An mặc quần dài màu đen, áo thun ngắn màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, cũng chẳng hề trang điểm, cô nghĩ dù sao là nông thôn, cũng không có người nhìn thấy, chỉ thoa một chút kem chống nắng, cách ăn mặc hư vậy, bà nội thích nhất, cảm thấy rất ngoan ngoãn.
"Cảm ơn bà nội, con ở trong nhà quá vô vị, tìm đến bà nội chơi."
"Vừa vặn mấy ngày nay cấy mạ, nội còn tưởng rằng con không đến đâu."
"Cấy mạ?" Kiều Dư An có chút không hiểu, cô biết là làm gì, nhưng chưa từng làm qua, Giang Mộ Trì cũng không có nói với cô là phải cấy mạ.
"Đúng vậy, mùa đến, vài mẫu ruộng nước cũng nên cấy mạ, năm nay nhà chúng ta nhiều thêm một người trợ giúp, cha mẹ chồng cháu đâu, còn chưa tới sao?" Bà nội lo nói chuyện, cũng không có phát giác Kiều Dư An không thích hợp.
"Cháu ngồi trước, nội đi phòng bếp xem thử cơm trưa xong chưa." Bà nội đi phòng bếp, Giang Mộ Trì mới mang theo đồ bước vào, Kiều Dư An khí thế hung hăng vọt tới, níu cút áo trước ngực anh lại: "Giang Mộ Trì, anh lừa gạt em!"
Nói cái gì là đến nông thôn chơi, chính là kéo cô tới làm khổ công, người này sao hư hỏng như vậy? Xấu tính xấu tính.
"Cũng không tính đần, cuối cùng cũng hiểu ra được rồi." Giang Mộ Trì xoay người buông đồ xuống, mặt đầy nụ cười, mặc cho cô kéo lấy quần áo của anh.
"Anh quá đáng!" Kiều Dư An quệt miệng nhìn anh chằm chằm, nhưng ở nhà bà nội, cô sợ ông nội bà nội nghe được, sẽ cho là cô là không vui vẻ tới làm việc, không dám nói chuyện lớn tiếng, nên khí thế cũng giảm đi một chút.
"Anh thế nào?" Giang Mộ Trì không có chút nào cảm thấy mình làm gì chột dạ, nhẹ nhàng kéo tay Kiều Dư An xuống: "Em còn như vậy, bị bà nội nhìn thấy, còn tưởng rằng em muốn..." Giang Mộ Trì cúi đầu xuống, nói tại lỗ tai của cô: "Cưỡng hôn."
Kiều Dư An nghe xong, bị anh nói lỗ tai nóng lên, buông anh ra lui lại mấy bước: "Phi, em không có."
Giang Mộ Trì nhíu nhíu mày lại, biểu cảm có chút không thích, đưa tay bóp mặt của cô một chút: "Đừng cả ngày nói chữ “phi”, con gái phải có chút dáng vẻ của con gái.”.
"Bây giờ không phải con gái, bây giờ em là phụ nữ đã lập gia đình." Kiều Dư An bĩu môi, lui lại mấy bước ngồi trên ghế sa lon, ngay từ đầu thật đúng tưởng rằng Giang Mộ Trì có lòng tốt mang cô đi chơi, thì ra chính là vì dỗ dành cô đến cấy mạ, đến làm khổ lực.
Cô thật không có nói không làm, thế nhưng kết quả này khác với những gì cô tưởng tượng, chênh lệch quá lớn, ngay từ đầu còn cảm thán trong lòng Giang Mộ Trì quả nhiên là một ông chồng làm tròn chức trách, nhưng giờ xem lại, chính là một tên lừa gạt, đại lừa gạt!
"Không phải em tự xưng là chị gái nhỏ sao? Tại sao lại biến thành phụ nữ đã lập gia đình rồi?" Giang Mộ Trì cũng không giận, ngồi vào bên người cô, cầm lấy một cái nho lột ra, đưa tới miệng cô: "Nếu em muốn trở về, vậy ăn cơm trưa anh liền đưa em trở về."
Kiều Dư An nhìn thoáng qua quả nho, lại liếc mắt nhìn Giang Mộ Trì, hé miệng cắn một cái, ngọt lịm:"Em cũng chưa hề nói muốn trở về, thế nhưng em sẽ không cấy mạ, em chưa từng học qua." Kiều Dư An sợ xấu mặt, sợ ông nội bà nội ghét bỏ, nghe bà nội nói rằng cha mẹ chồng cũng sẽ tới, đến lúc đó làm trò cười thì làm sao