Chương 19:
Edit: Én nhỏ
Beta: Min
Sự cố lần này của Kiều Dư An, đừng nói là Giang Mộ Trì, những người khác cũng ngây người, nhìn chằm chằm vào Kiều Dư An, đến chính cô cũng cảm thấy mơ hồ, không rõ làm sao mới lùi một bước đã rơi vào vũng bùn, cô chỉ muốn lui ra sao một bước mà thôi, kết quả giày không di chuyển được, trọng tâm lại dời ra sau, cứ như vậy đặt mông ngồi xuống, cả người Kiều Dư An đơ ra, trong đầu đều là, trời ơi mất mặt quá đi!
Nơi này ngoại trừ người nhà mình, còn có rất nhiều người trong thôn, trong phút chốc ai cũng nhìn cô cười, cô muốn đứng dậy, thế nhưng càng gấp lại càng rối, cuối cùng thì không dám nhìn lại chiếc áo thun trắng mình vừa mặc nữa.
Giang Mộ Trì buông mạ xuống, mấy bước chạy tới kéo cô lên, nhìn trên mặt cô dính chút bùn, trên tóc thì càng nhiều hơn, quần đã nhìn không ra nguyên hình, quần áo bẩn hết, tựa như một con mèo sữa nghịch bùn, rốt cuộc bị bùn phản công, khiến Giang Mộ Trì dở khóc dở cười.
"Anh mới đi chưa được nửa phút, em lại để mình ngã thành bộ dạng này, em đây không phải đi cấy mạ, mà tự trồng mình xuống đất đúng không?" Giang Mộ Trì dở khóc dở cười nhìn bộ dạng của cô, nhớ ra gì đó, lùi lại mấy bước, cầm điện thoại chụp mấy bức ảnh, "Mùa xuân gieo xuống một nàng dâu, mùa thu sẽ thu hoạch được một vạn nàng dâu sao?"
Kiều Dư An nhìn thấy, tức giận hô to: "Giang Mộ Trì, anh quá đáng lắm, anh còn chụp ảnh!" Bộ dạng xấu xí thế này mà anh lại còn chụp hình bắt nạt cô, người này thật quá đáng!
"Ha ha ha, An An à, sao con để mình ngã thành thế này, Tiểu Trì còn không mau đưa An An về tắm rửa thay quần áo." Mẹ Giang sang đây xem cũng không nhịn được cười, thật sự lần đầu tiên bà thấy có người đi cấy mạ lại biến mình thành mạ cấy xuống bùn như vậy.
"Mẹ, đừng cười con nữa, cũng không phải con cố ý." Kiều Dư An lúng túng đầu ngón chân đều muốn cuộn tròn lại, chưa có lần nào mất mặt đến như vậy, nếu không phải hiện tại tay cô đều là bùn, cô đã sớm lấy tay che mặt.
"Ha ha ha, không cười con, mau về đi, đừng để bị lạnh." Mẹ Giang thúc giục Giang Mộ Trì đưa cô về.
"Vâng, vậy bọn con về trước." Giang Mộ Trì cất điện thoại, kéo cô đi về, trên đường đi đều cúi đầu, sợ trông thấy người khác đang cười mình, cho dù làm thế, vẫn có người đến hỏi, Giang Mộ Trì đáp vài câu, mặc dù những người kia không có ý xấu, thế nhưng nghe người khác chê cười, Kiều Dư An vẫn là muốn tìm một cái lỗ chui vào, thật sự là quá lúng túng, chưa lần nào cô xấu hổ đến thế.
"Được rồi, không còn ai nữa, còn cúi đầu nữa mặt của em sẽ chôn trong quần áo mất." trên người Giang Mộ Trì cũng không sạch sẽ gì, nhưng so với cô thì sạch hơn nhiều, cả người cô đều là bùn, không biết còn tưởng rằng cô lăn lộn trong vũng bùn đi ra.
"Anh im miệng, không cho nói." Kiều Dư An hung ác nhe răng, trừng mắt Giang Mộ Trì, đừng tưởng rằng cô nghe không ra ý cười trong giọng nói của anh, rõ ràng là chê cười cô, cô cũng không cố ý, cô cũng không nghĩ tới, lần này thì nổi tiếng khắp thôn thật rồi, tất cả mọi người đều biết cháu dâu Giang gia không biết cấy mạ, còn biến mình thành mạ đi cấy.
"Được, không nói, dù sao mọi người cũng không biết em, có cười cũng chỉ cười anh." Giang Mộ Trì cười đến khóe miệng giật giật, hắn phát hiện Kiều Dư An quả là một báu vật sống, đi đến đâu cũng có thể náo loạn, làm cho người đi theo cạnh cô vui theo.
"Ai nói, lần này tất cả mọi người đều biết em, sau này cứ nhắc đến em là sẽ nói: "Ôi, cái đứa bị ngã vào bùn", muốn tức chết em sao?" Kiều Dư An hai tay túm lấy đống bùn trên người, càng làm càng bẩn, bộ dạng xấu xí này chính mình cũng muốn cười, nói xong cũng bật cười, hờn dỗi: "Đều tại anh hết, không đỡ em một chút."
Lời này Giang Mộ Trì không biết nên đáp thế nào, đều nói con gái lúc tức giận thích nhất cố tình gây sự, đúng là hoàn toàn chính xác: "Anh đứng cách xa thế này, cánh tay đâu dài đến vậy."
"Em mặc kệ, đều là anh sai, nếu anh không đi, em cũng đâu mất mặt đến thế." Kiều Dư An bĩu môi, đương nhiên sẽ không tự nhận mình ngốc.
"Được, là lỗi của anh, nếu đã như thế, vậy anh chỉ còn cách xin lỗi." Giang Mộ Trì cũng không tranh cãi vơi cô.
Kiều Dư An không biết Giang Mộ Trì muốn xin lỗi thế nào, chỉ là nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, cứ cảm thấy mang theo ý xấu.
Về đến nhà, Kiều Dư An đi tắm rửa thay quần áo, Giang Mộ Trì gửi tấm ảnh vừa chụp vào group chat của gia đình, group chat Kiều gia, bên trong có mấy chục người, tấm ảnh này làm mọi người náo loạn, trong group đang bàn tán sôi nổi, Giang Mộ Trì đã có thể tưởng tượng cảnh chút nữa Kiều Dư An phát hiện ra sẽ là biểu cảm gì.
Quả nhiên, Kiều Dư An tắm xong ra, cầm điện thoại di động lên trông thấy trong Wechat gia tộc luôn có người tag tên cô, có chút không hiểu mở ra, lướt đến tin được tag đầu tiên, thì nhìn thấy mấy tấm ảnh đó, cô một thân bùn đất, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, đáng thương giống như muốn khóc lên.
Kéo xuống dưới là sự "chế giễu" của họ hàng, trong đó mẹ Kiều là quá đáng nhất.
Mẹ Kiều: "Ha ha ha ha, tôi đây là sinh ra một con khỉ đất sao?"
Bác cả: "An An con đi tới đâu thế, trải nghiệm cuộc sống sao?"
Kiều Thừa Tu: "Mau trở về tắm rửa sạch sẽ, đừng để bị lạnh."
...
Xem một loạt tin nhắn, cũng chỉ có anh trai còn chút nhân tính, những người khác thật quá đáng.
Kiều Dư An khí thế hung hăng chạy đến bên người Giang Mộ Trì, bĩu môi cả giận nói: "Giang Mộ Trì, anh quá đáng, không những chụp hình em, còn gửi vào group chat gia đình, anh cố ý đúng không?"
"Anh không có, không phải em muốn anh xin lỗi sao, em xem, anh không phải đang xin lỗi sao?" Giang Mộ Trì lướt đến tin trên cùng, chỉ chỉ đoạn tin nhắn: "Cha mẹ con xin lỗi, con đưa An An đến nhà ông bà nội, không chăm sóc tốt em ấy, khiến em ấy ngã đặt mông xuống ruộng."
"Vậy anh tự xem thử cha mẹ em nói thế nào?" Kiều Dư An nghiến răng nghiến lợi, cha mẹ ai cũng đang cười, căn bản không có ai trách Giang Mộ Trì, nhắc cũng không hề nhắc, từ bộ dạng xấu xí Kiều Dư An lái đến câu chuyện trước kia bọn họ cũng đi cấy mạ, bây giờ rất nhiều người còn không biết cấy mạ, khen Giang Mộ Trì làm tốt lắm, mang Kiều Dư An ra ngoài cùng trải nghiệm cuộc sống, miễn cho mỗi ngày ở nhà giày vò.
Kiều Dư An vô duyên vô cớ bị chê cười một trận, Giang Mộ Trì ngược lại được khen, trên thế giới nào có chuyện tốt như vậy, tức chết cô!
"Cái này, cha mẹ không trách anh, anh cũng hết cách, em xem, mọi người vui biết bao, em quả là báu vật sống, đừng bĩu môi nữa, cười lên nào." Giang Mộ Trì kéo kéo khóe miệng của cô, để cô nở nụ cười.
"Hừ, mọi người đều là người xấu, cười trên nỗi đau của người khác." Kiều Dư An bĩu môi, quay lưng lại không để ý tới Giang Mộ Trì, người này thật quá xấu xa, lòng dạ đen tối.
"Anh nào có, vậy đợi chút nữa chúng ta đi chụp ảnh, để mọi người nhìn thấy năng lực cấy mạ của chúng ta." Tay Giang Mộ Trì từ phía sau ôm lấy Kiều Dư An, khều khều chóp mũi của cô.
Kiều Dư An chưa thích nghi việc Giang Mộ Trì chủ động thân mật như thế, bị hù đến ngây người, mới giật mình phản ứng giãy khỏi ngực Giang Mộ Trì: "Được rồi." Sau đó giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi chạy thật xa.
Giang Mộ Trì bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, mỗi lần đều là cô đùa giỡn anh, lần này anh hiếm khi chủ động một chút, thế mà bị hù chạy, xem ra lá gan cũng không phải lớn lắm.
Thay bộ quần áo trở lại đồng ruộng, lần này Kiều Dư An biết phải cẩn thận nhất định phải cẩn thận, nếu lại ngã xuống ruộng, vậy cô cũng không sống nổi nữa, bị mọi người cười chết mất.
Mặc dù cấy không đẹp như người khác, nhưng cuối cùng vẫn bình yên vô sự bận đến chiều, cấy mạ mệt thật, trời vừa xế chiều, xương sống thắt lưng đều không thẳng lên được, nhưng nhìn Giang Mộ Trì vẫn rất ổn, hoàn toàn không giống cô, khi về cô cũng chỉ đành dựa vào anh thôi.
"Năm giờ rồi, chúng ta đi đâu bắt cá?" Kiều Dư An tâm tâm niệm niệm đều là bắt cá, cô cũng muốn trải nghiệm cảm giác ăn cá do chính tay mình bắt, ở đây cả buổi chiều, cô cảm thấy ở nông thôn thật sự rất vui, rất thích hợp với cô, nơi này rộng lớn, muốn làm gì cũng được, vả lại cũng không có ai chỉ trỏ, có thể