“Chuyện của cô tôi đã biết hết rồi, tôi đã tìm đến luật sư của cô để hỏi.” Tống Tranh vừa nói vừa quan sát biểu cảm trên gương mặt của Lưu Lan, chuẩn bị hứng chịu cơn tức giận từ cô.
Lưu Lan sững người một lúc sau đó chỉ ừ nhẹ một tiếng, cô không còn lạ gì tính tình của Tống Tranh nữa, một khi anh đã muốn biết chuyện gì rồi thì chắc chắn sẽ tìm mọi cách để biết, luật sư của cô chắc là bị anh đe dọa dữ lắm.
Tống Tranh bất ngờ trước thái độ hờ hững của Lưu Lan: “Cô không tức giận sao?”
“Tôi tức giận làm gì cho tốn sức, với cái tính một khi muốn biết chuyện gì nhất định phải tra cho tới cùng của anh tôi có muốn cản cũng cản không được.” Lưu Lan lạnh nhạt trả lời.
“Thế cô có muốn tôi giúp cô một tay không? Giúp cô trả thù Thái Bách Trung, không những thế tôi còn giúp cô điều tra, tìm bằng chứng hắn đã ăn cắp bài hát của cô.” Tống Tranh ngỏ ý muốn giúp đỡ, dù nói thế nào thì thân phận hiện giờ của Lưu Lan cũng là bà Tống, anh làm sao có thể để người khác ức hiếp được.
Lưu Lan vừa nghe liền phản ứng mạnh: “Không cần, anh không cần giúp tôi chuyện gì cả, đừng xen vào chuyện này.” Cô không muốn Tống Tranh vướng vào rắc rối, nguy hiểm, Thái Bách Trung là một gã điên, cô không thể để những người không liên quan dính vào chuyện này.
Ạnh gật gật đầu bề ngoài thì đồng ý không xen vào nhưng trong lòng lại có ý định khác, dù Lưu Lan có phản đối cỡ nào anh cũng sẽ cho người âm thầm điều tra giúp cô một tay.
Đột nhiên nhớ đến chuyến công tác sắp tới, Tống Tranh nói cho cô biết ngay: “Phải rồi, sáng sớm mai tôi phải đi công tác ở Hàn Quốc, chỉ đi hai ngày thôi, trong khoảng thời gian ấy có gì cần tôi giúp đỡ thì cứ liên lạc, cô nên nhớ rằng cô vẫn còn có tôi ở phía sau chống lưng.”
Lưu Lan thầm cười mỉa mai, chế giễu ở trong lòng, Tống Tranh lúc nào cũng nói như thế nhưng đến khi cô thật sự gọi điện thì anh lại lạnh nhạt, ngay cả nói cũng không cho cô nói.
Nếu như ở kiếp trước, anh nói câu có tôi ở phía sau chống lưng thì cô nhất định vui mừng cả tháng, ở kiếp này câu nói ấy không có một chút tác dụng nào với cô cả.
Ngày hôm sau, khi Lưu Lan thức dậy được người giúp việc dìu xuống lầu thì mới biết Tống Tranh đã đi công tác từ sáng sớm.
Sau khi ăn sáng xong Lưu Lan lại rảnh rỗi không có gì làm cũng không thể đi đâu, trong lòng bắt đầu cảm thấy buồn bực vì không thể đi thăm mẹ của mình, cô không dám mang cái chân bó bột đi thăm, bà nhất định sẽ rất lo lắng.
Đang buồn chán, Lưu Lan thấy Trương Minh Nguyệt gọi đến hai mắt lập tức sáng rực, nghe điện thoại ngay, bên kia Trương Minh Nguyệt lên tiếng trước: “Sao rồi? Tống Tranh có bế cậu lên phòng nữa không?”
Lưu Lan có thể nghe được tiếng cười khúc khích của Trương Minh Nguyệt, lại trêu cô nữa rồi.
Lưu Lan thở dài một hơi đáp lại: “Hôm qua anh ta về bất ngờ trước thời gian tớ tính toán nên lại bị bế, dạo này Tống Tranh thật sự điên rồi, một người cuồng công việc như anh ta lại tan làm đúng giờ, bây giờ còn về sớm hơn nữa, quan tâm chăm sóc tớ kỹ vô cùng.”
“Lan! Cậu có nghĩ Tống Tranh thích cậu không? Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, lâu ngày sinh tình.” Trương Minh Nguyệt thích thú hỏi, kiểu này cô thấy khả năng cao là thích rồi.
“Không có khả năng đó, cậu đừng có nói bậy, Tống Tranh cũng chỉ lo cho mặt mũi của mình, hơn nữa anh ta muốn chân tớ mau khỏi là vì không muốn tớ gây rắc rối cho anh ta thôi.” Lưu Lan cất tiếng phản bác ngay, cái gì cô cũng có thể tin nhưng chỉ riêng chuyện này là tuyệt đối không thể nào.
Hai người các cô đang tám chuyện bỗng Trương Minh Nguyệt thốt lên ôi mẹ ơi một tiếng rõ to vào điện thoại rồi bỗng trở nên phấn khích nói: “Thái Bách Trung gặp quả báo rồi, tớ vừa mới thấy báo đưa tin ngày đầu tiên anh ta quay phim đã bị ngã từ trên