Tống Tranh nhìn trợ lý của mình bằng cặp mắt vô cùng hài lòng, vui vẻ: “Tiền thưởng năm nay của cậu tăng thêm ba phần, tiền lương mỗi tháng cũng tăng luôn.” Xem như đây là lời cảm ơn vì đã phát hiện một chuyện tuyệt vời như thế.
“Cảm ơn chủ tịch nhiều lắm ạ.” Đinh Thất cười tít cả mắt rối rít cảm ơn, đột nhiên cậu cảm thấy yêu chủ tịch của mình quá, một khi ra tay thì hào phóng vô cùng.
Người vừa xoay chuẩn bị rời đi thì chợt nhớ đến một chuyện, Đinh Thất vỗ đầu của mình một cái: “Chủ tịch! Mới vừa nãy người giúp việc có gọi đến báo Lưu Lan tiểu thư đã quay về nhà rồi ạ, nghe nói là ba của cô ấy gọi cô ấy về ăn cơm.”
“Tôi biết rồi, không còn chuyện gì nữa thì cậu ra ngoài đi.” Sắc mặt của Tống Tranh thay đổi ngay tức khắc khi nghe đến chuyện Lưu Lan quay trở về Lưu gia, anh thừa biết rõ mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa cô và những người ở Lưu gia.
Tại sao Lưu Lan lại đột nhiên quay về đó làm gì? Chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm?
- ------------------------------------------------------------
Lưu gia
Lưu Lan vừa đặt chân vào bên trong nhà thì Lưu Bội Linh không biết từ đâu lao ra dang hai tay muốn ôm lấy cô, cô cau mày hơi nghiêng người sang một bên, gương mặt tỏ rõ thái độ khó chịu.
Kiếp trước, Lưu Lan chính là bị dáng vẻ đáng yêu, ngây thơ của Lưu Bội Linh đánh lừa, người em gái này luôn ở trước mặt Lưu Quân Tùng bề ngoài thì là nói tốt nhưng thật chất chính là bêu xấu, hạ bệ cô hết mức có thể, cũng chính cô ta là người đã đả kích khiến cho mẹ cô bệnh tim tái phát phải nằm viện đến tận bây giờ.
“Lưu Lan! Con có thái độ gì vậy hả? Em gái con vui mừng khi thấy con chịu về, muốn ôm con một cái cũng không được hay sao?” Lưu Quân Tùng có chút tức giận khi thấy Lưu Lan lạnh nhạt, tỏ thái độ với con gái cưng của mình.
“Ba! Ba đừng tức giận, chắc là chị ấy đang khó chịu trong người nên mới như thế thôi ạ, hoặc cũng có thể chị ấy vẫn còn nghĩ con cướp ba của chị ấy.” Lưu Bội Linh hai mắt ngập nước, tỏ vẻ đáng thương lên tiếng.
Lưu Lan thật muốn vỗ tay khen tài diễn xuất đỉnh cao của Lưu Bội Linh, nếu cô không biết bộ mặt giả tạo của cô ta thì cô cũng sẽ bị lừa trắng trợn.
Bà Ngô người giúp việc ở biệt thự thấy cảnh tượng này không khỏi nhíu mày, bây giờ thì bà đã hiểu lý do tại sao Lưu Lan lại bài xích với gia đình rồi, bà Ngô nghiêm mặt, hai mắt sắc bén nhìn thẳng vào cái gia đình ‘cực phẩm’ ở trước mặt mình: “Vị tiểu thư này không thấy chân của phu nhân tôi đang bó bột hay sao mà nhào đến, lỡ phu nhân của tôi bị ngã vết thương ở chân càng nghiêm trọng hơn thì sao?”
Nghe bà Ngô lên tiếng lúc này Lưu Quân Tùng, Lưu Bội Linh cùng Đào Cẩm Xuân mới để ý đến cái chân bó bột của Lưu Lan, Lưu Quân Tùng có chút lo lắng, hỏi han: “Chân của con bị sao vậy hả? Sao…” Đang nói giữa chừng, ông bất chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm, người phụ nữ đứng bên cạnh Lưu Lan vừa mới gọi đứa con gái lớn này của ông là phu nhân? Lưu Lan kết hôn từ khi nào thế? Lưu Quân Tùng trợn ngược hai mắt tra hỏi: “Lưu Lan! Tại sao người phụ nữ này lại gọi con là phu nhân? Con kết hôn từ khi nào? Người đàn ông đó là ai? Sao không báo cho ai biết hết vậy hả?”
Lưu Lan chưa kịp mở miệng trả lời thì Đào Cẩm Xuân đã lên tiếng: “Lưu Lan! Có phải con cặp với đại gia không? Nếu thật thì con đã bán thân đấy.”
“Chị! Không phải chị làm