Tống Tranh ban đầu không đồng ý cho Lưu Lan tháo bột sớm, anh lo lắng chân của cô chưa hoàn toàn khỏi hẳn, với tính cách của Lưu Lan Tống Tranh sợ khi đi tìm Đào Cẩm Xuân tính sổ lại sẽ bị thương, lỡ chân vì tháo bột sớm mà bị gì thì sao? Anh sẽ xót, sẽ đau lòng chết mất, nhưng Lưu Lan một khi đã quyết định thì dù trời có sập cũng không thể lay chuyển.
Sau khi tháo bột, Lưu Lan cảm thấy chân mình nhẹ hẳn ra như vừa tháo được một cục tạ ở chân vậy.
Tống Tranh thấy vợ vui vẻ cũng vui vẻ theo, anh cong khóe môi mỉm cười cưng chiều nói: “Chân hồi phục rồi bây giờ cô muốn đi tìm Đào Cẩm Xuân tính sổ đúng không?”
Nhắc đến Đào Cẩm Xuân hai mắt của Lưu Lan lóe lên sự hận thù, một bên khóe môi nhếch lên: “Đúng thế, nhìn vẻ mặt này của anh đừng nói với tôi là anh cũng muốn đi cùng góp vui đó nha?”
“Tất nhiên là phải đi cùng rồi, tôi phải đi để chống lưng cho cô chứ.” Tống Tranh gật đầu điềm nhiên đáp, anh không đi cùng thì cô làm sao làm lại mấy người ở Lưu gia được chứ?
Lưu Lan thở dài trong sự bất lực, anh muốn đi cô có thể cản được sao? Tống Tranh nói cũng đúng, có anh đi theo cô không sợ bị đám người đó bắt nạt nữa.
Dù sao cũng đã công khai cho Lưu Bội Linh biết rồi, với cái miệng cô ta thì cô dám chắc cả Lưu gia cũng đã biết, cô không còn gì phải giấu giếm.
Hai người đi đến bãi đỗ xe thì sửng sốt, ngạc nhiên khi thấy Hà Yên Thư đang đứng đợi, Tống Tranh hơi híp mắt hỏi: “Tại sao mẹ lại ở đây?”
Hà Yên Thư cười hì hì với con trai và con dâu: “Nghe nói hai đứa đang định đến Lưu gia, mẹ cũng muốn đi theo nữa.” Con dâu muốn đi tính sổ, đánh nhau với người khác bà làm sao có thể ngồi yên một chỗ được, Lưu gia có ba người bà cũng có ba người nếu thật sự có đánh nhau cũng không sợ bị thiệt thòi.
Không đợi Tống Tranh cùng Lưu Lan mở miệng nói Hà Yên Thư đã mở cửa ngồi vào hàng ghế phía sau xe.
Tống Tranh nhìn mẹ mình sau đó chỉ biết cười bất lực, mẹ anh thật sự không giống như những người mẹ khác, bà không hiền dịu, điềm đạm, truyền thống, bà rất nhiệt tình, sôi nổi, năng động còn ăn mặc theo trào lưu nữa, điều đặc biệt là rất bênh vực người nhà, nói về độ cưng chiều con dâu thì khỏi phải nói, từ khi Lưu Lan bước chân vào Tống gia thì anh đã bị cho ra rìa rồi.
Nhìn dáng vẻ này của bà chắc chắn là muốn đến đó đánh nhau, không sai được.
- -----------------------------------------------------------
Lưu gia
Một nhà ba người đang ngồi ở phòng khách trò chuyện thì nghe người làm báo Lưu Lan quay về, Lưu Quân Tùng nghe con gái lớn quay về ngay lập tức đứng bật dậy, ông đang muốn tìm cô mắng một trận vụ kết hôn với Tống Tranh mà không nói, không ngờ cô lại vác mặt về đây trước.
Lưu Quân Tùng đang hùng hổ chuẩn bị mở miệng mắng thì phải nuốt ngược lại mấy lời đó khi thấy Tống Tranh cùng một người phụ nữ đi theo sau.
Đào Cẩm Xuân dĩ nhiên là nhận ra người phụ nữ đó là ai, bà ta nở một nụ cười thật tươi sải bước đến chào hỏi Hà Yên Thư: “Chị sui, chị cũng cùng Lưu Lan về đây chơi sao?”
Hà Yên Thư cau mày né tránh bàn tay đang muốn khoác tay mình của Đào Cẩm Xuân: “Tôi nhớ mình chỉ có một chị sui, hiện tại chị ấy còn đang nằm bệnh viện, ở đâu ra thêm một chị sui nữa vậy? Đừng có nhận bừa!”
Đào Cẩm Xuân cười gượng gạo, lúng túng không biết phải làm sao vội chuyển hướng sang hỏi Lưu Lan: “Lan! Con đột nhiên về đây là có chuyện gì à?”
“Có! Tất nhiên là có tôi mới về rồi, tôi về đây là muốn làm một chuyện.” Lưu Lan nhếch mép, gật đầu trả