Lưu Lan cười như không, thản nhiên đáp trả: “Về chuyện tập đoàn Lưu thị, con có muốn đoạt lấy hay không còn phải tùy tâm trạng nữa, tốt nhất là đừng chọc đến con nếu không thì cho dù con không đoạt Lưu thị thì nó cũng sẽ lao đao thôi, vì chồng con là Tống Tranh mà.” Đây là lời cảnh cáo không chỉ dành cho Lưu Quân Tùng mà còn dành cho cả Lưu Bội Linh và Đào Cẩm Xuân, nếu hai mẹ con bọn họ còn làm mấy chuyện không đâu, làm hại đến mẹ cô thì bọn họ sẽ mất tất cả.
Nghe đến đây, Tống Tranh mới hiểu ra hóa ra Lưu Lan không phải mềm lòng vì Lưu Quân Tùng mà là vì mẹ cô cũng có cổ phần trong Lưu thị, nói thế rất có thể mẹ cô lúc trước cũng góp công sức dựng nên Lưu thị, xem ra sau này nếu muốn ra tay với Lưu thị anh phải cẩn thận, suy nghĩ kỹ càng hơn.
Lưu Quân Tùng tức đến muốn phát bệnh mà không thể làm được gì, đánh không được mà mắng cũng không xong, phía sau Lưu Lan còn có hai chỗ dựa to lớn thủ sẵn thế chỉ cần một trong ba người Lưu gia dám làm gì cô thì không khéo Lưu gia bay nóc mất.
Lưu Lan cũng không muốn ở lại lâu hít chung bầu không khí với ba người độc ác, xảo trá này nên đã đi ngay sau đó.
Trước khi Hà Yên Thư đi, bà không quên nói cho Đào Cẩm Xuân biết một chuyện: “Phải rồi, tại đây tôi nói cho bà biết một chuyện, sau này bà muốn làm thân, móc nối quan hệ với mấy vị phu nhân giàu có e là hơi khó đấy, tôi nói như vậy chắc bà hiểu đúng không?”
Đào Cẩm Xuân cứng đờ cả người, cơn tức từ việc bị Lưu Lan tát cho một cái còn chưa nguôi, chưa nuốt xuống được lại đến chuyện này, thù này bà ghi, sau này nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần, Đào Cẩm Xuân bà không dễ bị người ta ức hiếp như vậy đâu.
Bước lên xe đi khỏi Lưu gia, Lưu Lan thở hắt một hơi, đánh Đào Cẩm Xuân giúp cô hả giận được phần nào, nhưng chung quy trong lòng cô cũng không dễ chịu khi bản thân cuối cùng cũng phải lấy Lưu thị ra đe dọa Lưu Quân Tùng.
Có lẽ vì máu mủ mà Lưu Lan vẫn chưa muốn quá tuyệt tình với ông hoặc cũng có thể là do phần ký ức đẹp đẽ lúc nhỏ khiến cô không thể dứt khoát.
- -------------------------------------------------------
Ngày hôm sau, Tống Tranh cùng Lưu Lan đến đồn cảnh sát gặp những kẻ đã gây ra tai nạn, cản trở việc vận chuyển trái tim đến bệnh viện, theo những gì cảnh sát nói thì bọn họ nhất quyết không chịu khai gì cả, có dọa nạt hay làm cách gì cũng im lặng, nhận hết mọi chuyện lên người của mình.
Cảnh sát đưa hai người đi gặp những người đó, Tống Tranh ngồi xuống ghế không nói nhiều chỉ đưa cho mỗi người một tấm ảnh, cầm tấm ảnh trên tay tất cả bọn họ đều có phản ứng dữ dội, trợn trừng hai mắt nhìn anh và cô.
Một trong số bọn họ mở miệng hỏi, giọng điệu căng thẳng, lo lắng: “Các người muốn làm gì? Việc là do chúng tôi gây ra không có liên quan gì đến gia đình của chúng tôi hết, các người không được làm hại đến họ.”
Chính Lưu Lan cũng không ngờ đến Tống Tranh lại cho người điều tra, chụp lại ảnh thành viên gia đình của từng người một sau đó đưa cho họ xem, anh là đang uy hiếp bọn họ.
Tống Tranh khẽ cười một tiếng, lưng tựa vào ghế, chân vắt chéo, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi thản nhiên đáp lại: “Không cần