Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Phương Ngọc Mai phẫu thuật thay tim thành công, bà vẫn hôn mê không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lưu Lan ngày ngày đến chăm sóc cho bà sau đó đến quán, Trương Minh Nguyệt sau khi xong công việc cũng cố gắng sắp xếp thời gian đến quán trông coi và đến thăm Phương Ngọc Mai.
Ngồi một góc ở quán, Lưu Lan cùng Trương Minh Nguyệt chống cằm nhìn ra phía trước quán sau đó lại nhìn nhau thở dài một hơi.
Trương Minh Nguyệt ngước mặt lên nhìn hai người một nam một nữ ở phía sau Lưu Lan không biết nói gì.
Kể từ chuyện của Phương Ngọc Mai, sau khi từ đồn cảnh sát quay về thì Tống Tranh đã cử một đội vệ sĩ năm người đi theo bảo vệ cho Lưu Lan mọi lúc mọi nơi.
Tống Tranh vì an nguy của cô mà đích thân đưa đón, buổi sáng Lưu Lan đến bệnh viện thăm mẹ mới đến quán thì anh cũng thế đến bệnh viện rồi mới đến Tống thị, đến chiều tối thì đón cô về nhà.
Những lúc Tống Tranh bận công việc quan trọng không thể đưa đón thì cũng không sao, vệ sĩ có lúc nào rời mắt khỏi cô đâu, anh chỉ là không an tâm nên mới đích thân đảm nhận công việc tài xế.
Mặc dù năm người vệ sĩ bốn nam một nữ này ăn mặc bình thường nhưng vẫn khiến cho Lưu Lan cảm thấy không thoải mái.
Trương Minh Nguyệt mặt nhăn mày nhó, không hiểu nổi ông chồng của bạn thân: “Chồng của cậu cũng làm quá vấn đề rồi đó, đúng là hiện tại cậu có thể gặp nguy hiểm nhưng không đến mức phải thuê năm vệ sĩ đi theo như vậy chứ? Tớ thấy một người thôi là đã đủ lắm rồi.”
Lưu Lan quay đầu lại nhìn hai người đứng sừng sững phía sau mình rồi nhìn Trương Minh Nguyệt thở dài bất lực: “Cậu nghĩ tớ không có nói vụ này à? Tớ đã nói vô số lần rồi nhưng Tống Tranh vẫn không nghe, kiên quyết phải năm người, hai người đi theo sát tớ, hai người đứng xung quanh quán, một người làm tài xế những lúc anh ta không đưa tớ đi được, cậu thấy Tống Tranh sắp xếp cả vệ sĩ nữ để thuận tiện một số việc là cậu hiểu rồi đó.”
Trương Minh Nguyệt lắc đầu bó tay với ông chồng của Lưu Lan, năm con người này chăm sóc, quan sát bạn thân cô như thị vệ, thái giám bảo vệ cho hoàng đế vậy chỉ có thiếu việc thử đồ ăn nữa thôi, cũng may là mấy người bọn họ ăn mặc như người bình thường không mặc vest đen giống trong phim không thì không có ai dám đến quán ăn uống gì nữa.
Lưu Lan khóc không ra nước mắt, cô thấy hối hận vì đã đồng ý cho Tống Tranh sắp xếp vệ sĩ đi theo, mà cho dù cô không đồng ý thì anh cũng sẽ âm thầm cho vệ sĩ đi theo thôi, một khi Tống Tranh đã quyết định thì ba bò chín trâu cũng không kéo lại nổi, còn cứng đầu hơn cả cô: “Ban đầu Tống Tranh bảo cho vệ sĩ theo bảo vệ cho tớ tớ còn phân vân nhưng cuối cùng vẫn bị anh ta thuyết phục, tớ nghĩ chỉ có một vệ sĩ thôi ai mà có ngờ đến tận năm người.”
“Đấy, bây giờ cậu bảo Tống Tranh không yêu, không quan tâm đến cậu nữa đi, không yêu không quan tâm mà làm đến mức này à? Luôn tìm cách trút giận cho cậu mỗi lần cậu bị bắt nạt, bất chấp nguy hiểm để vận chuyển tim đến bệnh viện, giờ còn cho tận năm vệ sĩ theo bảo vệ, trong khi tớ là diễn viên còn chưa có đến mức như thế.” Lúc đầu Trương Minh Nguyệt thấy phía sau Lưu Lan có năm người đứng sừng sững như năm vị thần