Editor: Wei_Nhị
Hạ Đào đưa Tử Lộc về đến khu nhà mình.
Sau khi Hạ Đào đưa Tử Lộc đi kiểm tra toàn bộ, liền đem bạn thân về nhà mình.
Tử Lộc cửa lớn không ra cửa nhỏ không mở, một mình trong phòng tìm hiểu những điều mà kí ức đã mất đi.
Bảy năm thời gian, khoa học kỹ thuật tiến bộ, thế giới biến hóa.
Chung quanh hết thảy đều là mới lạ.
Hạ Đào có việc, không thể 24 giờ bồi cô.
Cô xua tay vẻ không cần tiểu Đào, có một cái điện thoại, một máy tính, cùng mạng wifi, cô có thể ở nhà một mình cũng không sao.
Hạ Đào lúc này mới yên tâm mà đi làm.
Tử Lộc biết Hạ Đào lo lắng cho mình, đoạn thời gian từ đó tới nay vẫn luôn bồi ở bên cô, hai người có thể nói dính nhau không dứt. Hiện giờ Hạ Đào rốt cuộc đi làm, Tử Lộc ngược lại có thời gian chải vuốt suy nghĩ của mình.
Nửa tháng trước, Hạ Đào đưa cô một cái điện thoại, cũng tải rất nhiều app, WeChat cũng tạo một tài khoản.
Quả đào còn giúp cô bỏ thêm một đống người xa lạ, ghi chú còn ghi rõ ràng quan hệ, trình độ.
Cô còn gọi điện thoại cho ông ngoại cô.
Ông ngoại trong tưởng tưởng của cô, thân thể khỏe mạnh, nói chuyện trung khí mười phần Bạch lão gia tử, thời gian bảy năm, lại nghe giọng nói của ông, đã là già nua không ít.
Điện thoại kết nối, ông ngoại liền dùng tiếng Quảng Đông kêu nhũ danh cô: "Lộc Lộc, ăn cơm chưa? Tiền đủ dùng không?"
Cùng bảy năm trước giống như một.
Tử Lộc mũi phiếm toan, sợ lão nhân gia lo lắng, cũng không dám nói chính mình gặp tai nạn xe cộ, mất trí nhớ, ngữ điệu nhẹ nhàng mà trả lời.
"Trở về lâu như vậy bao giờ mới đến gặp ông?"
"Khi nào mọi việc ổn thỏa rồi con về thăm ông"
"Nhà của chúng ta nhiều người, cho con lựa chọn một đoàn đến đó."
Bạch lão gia sinh ra ở Cảng Đảo, rồi sau đó toàn gia di dời đến Thâm Quyến, những năm gần đây cũng không học được tiếng phổ thông, khi cùng Tử Lộc nói chuyện, luôn bị kẹt giữa hai giọng cảng phố.
Tử Lộc sau khi tắt điện thoại, hốc mắt đều phiếm đỏ, nghĩ đến hồi còn ở Thâm Quyến cùng ông ngoại.
Cha mẹ cô từ khi cô còn nhỏ tình cảm không được hòa hợp, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, lúc cô học cao trung, hai người còn ồn ào túi bụi, hiện giờ bị xe đâ,, bị mất bảy năm ký ức, mới biết được hai người họ đã ly hôn, còn có gia đình mới.
Cô ở một thành phố to lớn như Bắc Kinh, lẻ loi một mình, người xót cho cô bây giờ cũng chỉ có ông ngoại.
Bất quá hiện tại cũng không phải thời điểm tốt để trở về, gặp tai nạn, còn mất trí nhớ, về Thâm Quyến cũng chỉ khiến ông ngoại thêm lo lắng.
...... Vẫn là chờ khi nào khôi phục trí nhớ hẵng nói đến.
Tử Lộc ôm di động ngồi trên sô pha, tim đập thình thịch.
Cô mở công cụ tìm kiếm ra.
Đưa vào ba chữ Lâm Dịch Thâm.
Trong khoảng thời gian này Hạ Đào một tấc cùng không rời cô, cô cũng không hỏi nhiều về chuyện Lâm Dịch Thâm, kìm hãm đã lâu, đến bây giờ vẫn là tò mò.
Cô muốn biết những hình ảnh gần đây của Dịch Thâm ca ca.
Cô thực mau đã sàng lọc ra những tin tức, hơn nữa còn tìm được website official của công ty trò chơi Lâm Thâm do Lâm Dịch Thâm sáng lập.
Trên official website có giới thiệu công ty, còn hình chụp đoàn công ty nhiều năm liền.
Trăm người trong một bức ảnh, Tử Lộc liếc mắt một cái liền nhận ra Lâm Dịch Thâm.
Đã bảy năm trôi qua, nhưng Lâm Dịch Thâm vẫn không có nhiều biến hóa, vẫn là ôn nhu học trưởng trong trí nhớ cô.
Anh mặc đồng phục leo núi màu xanh, đứng ở trong đoàn người, cười đến ánh mặt trời lại xán lạn, cùng trong trí nhớ cô không sai biệt lắm.
Cô thời điểm còn đang học lớp 10, Lâm Dịch Thâm đã học lớp 12.
Lớp 12 việc học bận rộn, đi học thời gian đều nhiều hơn so với 2 lớp dưới.
Cơ hội cô có thể nhìn thấy Lâm Dịch Thâm, chỉ có thời gian ăn cơm. Vừa đến thời gian nghỉ, cô luôn là người thứ nhất lao ra khỏi phòng học, sau đó ở sân thể dục chờ một lúc, chỉ cần Lâm Dịch Thâm đi học, trong mười phút nhất định có thể nhìn thấy bóng dáng anh.
Anh nhân duyên tốt, bạn bè bên cạnh rất nhiều, mỗi lần xuống dưới đều là nam sinh đi cùng.
Anh đối mỗi người đều thực ôn nhu, đối với mọi người đều giống nhau.
Tử Lộc lưu ảnh về, nhưng chỉ phóng ảnh của anh ra lưu lại
...... Vẫn là khuôn mặt quen thuộc của bảy năm trước.
Mỗi lần nhìn đến khuôn mặt này, Tử Lộc liền sẽ nhớ tới những lời bình trên bài thi.
Tử Lộc nhớ tớ những lời Hạ Đào nói ngày đó.
"Lâm Dịch Thâm sao? Độc thân, độc thân!"
Thời điểm học đại học, Lâm Dịch Thâm có bạn gái, cô không có cơ hội. Sau cô lại kết hôn, càng thêm không có cơ hội. Hiện giờ cô độc thân, anh cũng độc thân, này không phải cơ hội là cái gì?
Tử Lộc nhanh chóng xem tin tức trên mạng.
Cuối cùng ánh mắt dừng trên tin tuyển dụng của công ty Lâm Thâm..
3 giờ buổi chiều, Hạ Đào nhắn tin cho Tử Lộc.
【 quả đào: Lộc Lộc, buổi tối mở party sao? Tớ mang thêm vài người nhé! 】
【 Lộc Lộc: Có thể. 】
【 quả đào: Được! 】
【 quả đào: Đúng rồi, tầm nửa tiếng nữa, sẽ có người tới cửa bố trí tiệc, cậu nhớ bảo họ nói rõ tên tuổi ra. Người tới bày tiệc họ Ôn, thời điểm có người bấm chuông, cậu nhớ hỏi trước người đó họ gì, không phải họ Ôn, ngàn vạn đừng mở cửa. 】
Hạ Đào là điên cuồng căn dặn.
Thời điểm Tử Lộc học cao trung cũng đã cảm thụ qua.
Tìm đến Wattpad: Pix_Leona để đọc truyện ủng hộ editor nhé! Chỉ có trên Wattpad Pix_Leona bạn mới đọc được truyện sớm nhất thôi!
Hạ Đào thường hay mở tiệc, rồi mang một đống người đến tham gia. Thân là bạn tốt, đương nhiên Tử Lộc không thể vắng mặt.
Không nghĩ tới đã bảy năm trôi qua, Hạ Đào vẫn thích mở tiệc