Wattpad: Pix_Leona
Editor: Wei_Nhị
Tử Lộc cảm thấy người trước mắt thực sự có bệnh, loại đầu óc có bệnh này, cũng không biết Hạ Đào tìm người chỗ nào, làm như quen biết lâu năm vậy sao, bằng không nào có người bình thường lần đầu tiên gặp mặt liền đưa câu "Em thích anh 10 năm" treo trên cửa miệng được.
Tâm thần sao?
Tử Lộc lại nói: "Tôi không phải bác sĩ, khoa tâm thân đi thẳng quẹo phải, lên thang máy, lầu 6, không cần cảm ơn."
Tử Lộc phất tay.
"Chú à, hẹn gặp lại."
Người xếp hàng đã bớt đi.
Tử Lộc đang muốn đi lên phía trước, không ngờ người đàn ông kỳ quái kia lại túm chặt cổ tay cô, dùng biểu tình kì quái nhìn cô, cả khuôn mặt đều trầm xuống, thanh âm cũng là nặng nề, hỏi: "Hai tháng rồi, em còn không hết giận sao?"
Tử Lộc nhìn mắt hắn chế trụ cổ tay cô.
Nam nhân có được một đôi đẹp tay.
Năm ngón tay hắn thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, móng tay tu bổ đến chỉnh tề mượt mà, nhìn ra được là người thích sạch sẽ, chỉ tiếc......
Tâm thần phân liệt, ám ảnh cưỡng chế.
Hàng người đang xếp theo số lại giảm bớt đi một người.
Tử Lộc không muốn gây trở ngại cho người khác, nghiêng đầu đối với Tần Lễ Sơ nói: "Chú à, có chuyện từ từ nói, không cần trước bàn dân thiên hạ động chân động tay, chúng ta qua một bên từ từ nói chuyện."
Bệnh viện kín người hết chỗ, Tử Lộc tìm nửa ngày cũng không tìm được nơi nào nói chuyện, cuối cùng chỉ đến cửa bệnh viện, ý bảo hắn đi cùng cô.
Tần Lễ Sơ nhìn cô vài lần, có lẽ là thấy sắc mặt cô hòa hoãn hơn, hơi gật đầu, đi theo cô.
Hai người đứng ở cửa bệnh viện.
Tử Lộc trên dưới đánh giá người đàn ông trước mặt vài lần, nói: "Chú à, nhìn tuổi chú cũng không còn nhỏ nữa, tại sao lại còn đi theo người trẻ tuổi làm chuyện như vậy? Hạ tiểu thư cho chú bao nhiêu tiền? Chú cầm cái kịch bản gì? Tôi cho chú một kiến nghị, chắc rằng đây là loại Long Ngạo Thiên bá đạo tổng tài, cũng không cần đối với một người mới gặp nói, tôi thích chú mười năm, chú là chồng của tôi, lời như vậy treo ở miệng, người ta nghĩ chú bị thiếu tình yêu đấy. Lấy tuổi tác chú thực không thích hợp làm mấy cái chuyện này đâu......"
Tử Lộc phát hiện, người đàn ông này không hề giống em trai buổi chiều này, em trai chiều này bị quở trách im lặng kiên nhẫn nghe, còn người tự xưng Tần Lễ Sơ trước mắt này sắc mặt ngày càng khó coi.
Cô ngừng nói loại chuyện kia, tổng kết: "Tóm lại, chú không có biện pháp câu dẫn tôi, chú không phải là kiểu tôi thích"
Tử Lộc vừa nói cái này, Tần Lễ Sơ liền nghĩ đến câu mà cô nói ban nãy ——
"...... Người tôi thích là Lâm Dịch Thâm."
Câu nói tùy hứng như vậy, cô lại có thể nói ra được.
Tần Lễ Sơ xác nhận Tử Lộc còn ở cáu kỉnh, mỗi lần cáu kỉnh, cô há mồm chính là hồ ngôn loạn ngữ, có thể đem người khác dằn vặt đến đau đầu. Hôm nay chính là ví dụ điển hình.
Hai tháng.
Đã 2 tháng Tử Lộc vẫn còn tức giận.
Mỗi đêm trở về biệt viện, nhìn chiếc giường lạnh lẽo vắng bóng người, Tần Lễ Sơ không biết vì sao lại thấy bực bội thổi quét toàn thân, làm anh lại càng lao vào công việc dần dần lúc nào cũng là họp bàn, quyết sách thương nghiệp mới có thể làm anh giảm bớt sự bực bội vô danh trong người này.
Mà lúc này nhìn đầy Tử Lộc coi anh là người xa lạ, sự bực bội này lại dâng lên, anh cố áp xuống cảm xúc, tĩnh tâm lại, kêu cô: "Lộc Lộc."
Tử Lộc: "Đừng kêu thân mật như vậy."
Anh hỏi: "Em bao giờ mới hết giận? Em tức giận chuyện gì? Em nói ra, nếu là anh sai, anh sửa. Em hai tháng không có về nhà, trong nhà cần em."
Tần Lễ Sơ nhớ tới lời nói của Vương Lam: "...... Tần tổng, thời điểm phu nhân tức giận phải thật ôn toàn, ngữ điệu có thể nhẹ liền nhẹ, nếu có thể nói, tốt nhất có thể ăn nói khép nép một chút, bảo ăn nói khép nép thì không ra dáng đàn ông, nhưng đây là ở chuyện tình cảm, đàn ông nhường nhịn là chuyện đương nhiên."
Tần Lễ Sơ phóng nhẹ thanh âm: "Lộc Lộc, trở về được không?"
Tử Lộc đầu đều là dấy chấm hỏi, nói: "Chú có phải không nghe không hiểu tiếng người không? Tôi không quen biết chú. Thật sự không biết chú......"
Cũng là lúc này, em trai mười tám centimet chống nạng từ cửa bệnh viện đi ra, tiếp đón Tử Lộc: "Chị à, chị giúp em nộp viện phí luôn rồi sao? Cảm ơn chị, kỳ thật việc này cùng chị cũng không có quan hệ, là em không cẩn thận, còn đè nặng chị, chị cũng không cần phải nộp viện phí giúp em."
Cô liếc mắt một cái, bảo em trai: "Được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, chân cũng tự đi được đúng không, vậy thì tự ra bắt xe về đi."
"Ai, chị à, chị không tiễn người ta sao? Chúng ta tốt xấu cũng ở cùng nhau 1 giờ liền."
"Câm miệng đi."
Tần Lễ Sơ: "......"
Em trai mười tám centimet cuối cùng lúc này mới để ý Tần Lễ Sơ, cà lơ phất phơ mà liếc Tần Lễ Sơ: "Chị à, vị này chính là?"
Tử Lộc nhìn Tần Lễ Sơ liếc mắt một cái, nói: "Đồng sự của cậu."
Mười tám centimet xem như cũng quen thuộc , đối với Tần Lễ Sơ thân mật mà nói: "Anh trai, anh ở đâu mới lên à?"
Tần Lễ Sơ cứng đờ, hỏi Tử Lộc: "Hắn là ai?"
Tử Lộc nghe điệu bộ người trước mắt giống như nói cô hồng hạnh vượt tường, nhất thời trong lòng liền khó chịu, lại hỏi về câu ban đầu: "Có liên quan đến chú sao?"
*Hồng hạnh vượt tường: ý chỉ người phụ nữ đã kết hôn nhưng lại đi ngoại tình.
Tần Lễ Sơ trầm giọng nói: "Anh là chồng của em!"
"Tôi thích chú 10 năm, đúng không? Sao chú có thể làm như tôi với chú thân thiết như thế được? Chuyên nghiệp như vậy sao không đi làm diễn viên đi? Chú......"
Tử Lộc định nói đột nhiên im bặt.
Hạ Đào nghênh diện vội vàng đi tới, giữ chặt tay Tử Lộc, một mực đứng chắn cho Tử Lộc trước Tần Lễ Sơ.
"Anh...anh đừng khi dễ Tử Lộc nhà tôi, Tần tổng