Wattpad: Pix_Leona
Editor: Wei_Nhị
Qua hai ngày, Tử Lộc từ nhà Hạ Đào đến bệnh viện kiểm tra lại, tĩnh dưỡng gần một tháng, những vết thương ngoài da do tai nạn cũng đã lành, chỉ còn hậu di chứng của chấn động não —— mất trí nhớ.
Tử Lộc cảm thấy không phải vấn đề lớn.
Những kí ức đã mất này, cũng không phải một hai ngày có thể nhớ lại, huống chi, một tháng này, cô mặc dù không nhớ những kí ức 7 năm này nhưng cũng vẫn thích ứng rất tốt.
Tử Lộc tạm biệt Hạ Đào, dọn về biệt thự phía Tây Bạch lão gia mua cho cô.
Hạ Đào hỏi Tử Lộc có tính toán gì không.
Tử Lộc vẫn chưa nói chuyện mình muốn theo đuổi Lâm Dịch Thâm, chỉ nói: "Muốn thử cảm giác tan tầm."
Hạ Đào hỏi: "Tới công ty tớ sao?"
Hạ Đào thực dụng tâm mà PR công ty mình : "Tuy rằng là năm nay mới thành lập công ty điện ảnh, tuy rằng gần mấy năm là điện ảnh trời đông giá rét, tuy rằng mở họp vô số lần như khiến người ta muốn nổ cả đầu, nhưng nếu chúng ta cùng hợp tác, giống như ngày xưa, là không gì sánh kịp. Tớ sẽ xem xem công ty còn chức vị nào trống không, à mà không, Tử Lộc cậu tự chọn đều được!"
Tử Lộc nói: "Tớ đối với ngành sản xuất điện ảnh này không có cảm giác."
Hạ Đào nói: "Chú nhỏ tớ còn có tới mấy vị, chẳng lẽ bọn họ lại hứng thú sao?"
Tử Lộc nói: "Tớ sẽ xem xét thêm, nếu không được sẽ bàn với cậu."
Hạ Đào thật sự lo lắng cho Tử Lộc, lại nói: "Ai, Lộc Lộc, nếu không hay là cậu dọn về sống chung với tớ đi......"
Tử Lộc liếc mắt cô một cái.
Hạ Đào nói: "Tớ đảm bảo sẽ không mang mấy nam nhân kỳ quái về."
Tử Lộc an ủi Hạ Đào: "Quả đào cậu không cần lo lắng cho tớ, cậu yên tâm, tớ tuy rằng ký ức chỉ là của thiếu nữ 18 tuổi, nhưng lòng tớ đâu có giống," làm như nghĩ đến cái gì, cô lại nói: " Mà tớ không tới ở, cậu cũng đừng có mang nam nhân kỳ quái nào về nhà, nếu không người kia sẽ không vui đâu."
"Ai?"
Tử Lộc nói: "Chú nhỏ của cậu"
"Hắn dựa vào cái gì mà không vui? Chuyện này hắn quản nổi sao?"
Tử Lộc hỏi: "Ồ? Cậu không sợ à?"
"Dựa vào cái gì mà tớ phải sợ hắn, tớ mà có mang 100 nam nhân về mở tiệc, hắn cũng......" Hạ Đào thình lình mà nhớ tới kinh nghiệm trước đó, lập tức im tiếng, mạnh miệng nói: "Dù sao hắn quản không được tớ."
Hạ Đào từ trước đến nay nói không thắng Tử Lộc.
Lần này cũng thế.
Hạ Đào cuối cùng bị Tử Lộc quay mòng mòng đến đỏ cả mặt, không thành công lôi kéo Tử Lộc dọn về ở chung.
Buổi tối thứ bảy.
Tinh Long mở tiệc từ thiện ở khách sạn, người được mời đều là những người nổi tiếng trong nhiều ngành nghề.
Làm người cầm quyền của Tinh Long, Tần Lễ Sơ có nhiệm vụ mở lời khai tiệc.
Quý Hiểu Lam sớm đã dựa theo cách nói chuyện của Tần Lễ Sơ viết ngắn gọn bản thảo diễn thuyết, một tiếng trước khi khai tiệc thì đưa cho Tần Lễ Sơ xem qua.
Quý Hiểu Lam biết trạng thái của Tần Lễ Sơ không tốt, từ ngày ở bệnh viện trở về, cộng thêm hai ngày liền, hai ngày này đều là nghỉ ở công ty, thẳng đến bữa tiệc tối này anh mới về nhà một chuyến, mang theo âu phục tới tham dự bữa tiệc.
Tần Lễ Sơ mặt vô biểu tình mà ở trên sân khấu nói.
Quý Hiểu Lam ở phía dưới nhìn, thập phần may mắn Tần tổng ngày thường đều là biểu tình như vậy, có không vui, cũng chỉ có người thân cận mới có thể biết được.
"Kỷ đại nhân." Bỗng nhiên có người hô.
Quý Hiểu Lam vừa nghe liền biết là ai kêu, lễ phép mà quay đầu, cười khổ: "Lâm tổng, đừng làm khó tôi nữa, danh Kỷ đại nhân của Kỷ Hiểu Lam tôi không gánh nổi ."
Lâm Dịch Thâm nói: "Cậu là cánh tay phải của Tần tổng, mà tôi hiện tại bây giờ cô đơn lắm, cánh tay phải nhiều năm đều bị phanh thây rồi."
Lâm Dịch Thâm cũng chỉ là thói quen tính mà nói giỡn, thực mau liền tiến vào chủ đề chính: "Lão bản nhà cậu biểu tình sao vậy? Công ty phá sản à?"
Quý Hiểu Lam không có quyền nói việc tư, giữ kín như bưng mà nói: "Tần tổng đối với công việc luôn không chút thái độ cẩu thả."
Lâm Dịch Thâm "Xuy" một tiếng, cười, nói: "Tôi cùng anh ấy là anh em nhiều năm, có thể không biết vẻ mặt của anh ấy có ý tứ gì sao?"
Quý Hiểu Lam vẫn là nói: "Lâm tổng muốn biết, có thể tự đi tìm Tần tổng hỏi."
Lâm Dịch Thâm thở dài: "Quả không hổ là tổng thư kí......"
Một lát sau, Tần Lễ Sơ hoàn thành lời khai tiệc, mọi người vỗ tay chúc mừng, xuống sân khấu.
Thời điểm Quý Hiểu Lam đi về hướng Tần Lễ Sơ, Lâm Dịch Thâm cũng bám theo.
Tần Lễ Sơ nhìn thấy Lâm Dịch Thâm cũng không ngoài ý muốn, nhàn nhạt mà liếc nhìn.
Lâm Dịch Thâm thò lại gần, hỏi: "Không liên hệ được với đàn em sao?"
Tần Lễ Sơ sắc mặt càng thêm khó coi.
Lâm Dịch Thâm là cái người minh bạch, nhìn một lần cũng biết công ty phá sản thì biểu tình của Tần Lễ Sơ như thế nào. Năm đó cũng như thế này, anh còn cảm khái về cá tính của Tần Lễ Sơ, về sau cũng không biết có cô nương nào chịu được, trừ phi gia tộc liên hôn, bằng không đời này khả năng cũng không có vợ.
Vạn lần không nghĩ tới, vị huynh đệ này tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, liền tay trái cầm bằng tốt nghiệp, tay phải cầm giấy hôn thú, cái người tuyệt tình với trần thế như vậy, không ngờ lại vẫn có người lấy.
Lúc ấy anh liền cảm thấy trời cao quả thực đối đãi với Tần Lễ Sơ quá tốt đi.
Lâm Dịch Thâm tận tình khuyên bảo mà đối Tần Lễ Sơ nói: "Biết anh không hiểu chuyện phụ nữ, anh nói với em tỉ mỉ tình cảnh lúc đó, em phân tích cho anh tâm tư của đàn em."
Lâm Dịch Thâm là thuận miệng vừa nói, anh đã nghĩ đến chuyện Tần Lễ Sơ sẽ cự tuyệt.
Người anh em này của anh là người không dễ dàng mà thổ lộ chuyện tình cảm trước mặt bằng hữu.
Không ngờ lần này, Tần Lễ Sơ thật sâu liếc anh một cái, đối Quý Hiểu Lam nói: "Cùng Lý tổng nói một tiếng, cơm chiều chậm lại nửa giờ."
Quý Hiểu