Edit : Punlluv
Cô nhớ tới lời Hạ Đào nói, lại nghĩ tới ngày đó ở bệnh viện, chồng trước nói: "Em thích anh 10 năm......"
Tử Lộc ấp ủ một lát, nghiêm túc mà trả lời: "Kỳ thật là nếu nói tiếp thì cũng không nên, nhưng tôi cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng mọi chuyện với anh. 18 tuổi trước kia tôi xác thật thích Lâm Dịch Thâm, chuyện sau năm 18 tuổi tôi cũng không nhớ nữa rồi, cảm tình cũng không dám nói, có lẽ vì hành động nào đó của tôi đã khiến anh hiểu lầm, là tôi sai, tôi thực sự xin lỗi anh."
Tử Lộc sau khi nói xong, thật cẩn thận mà đánh giá sắc mặt Tần Lễ Sơ
Vừa vặn lúc này phía trước sự cố được giải quyết, các xe cuối cùng cũng được di chuyển.
Vẻ mặt của anh cũng nhìn không ra là có ý tứ gì, cũng không trả lời lại cô, chân đột ngột giẫm mạnh ga, xe đi nhanh như bay, trợ lý ảo của xe đã nhắc nhở liên tục ——
Xe đã chạy quá tốc độ, xe đã chạy quá tốc độ......
Cho đến khi xuống xe, Tần Lễ Sơ cũng không nói qua nửa lời với cô.
Tử Lộc cuối cùng cũng giải thích được rõ ràng, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống, cô cũng không thèm để ý đến Tần Lễ Sơ đang lạnh nhạt kia, đóng cửa xe, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng về phía của lớn biệt thự.
Sáng sớm thứ hai, Quý Hiểu Lam theo thói quan tới văn phòng trước nửa giờ.
Anh từ trước đến này luôn là người đến sớm nhất.
Không ngờ hôm nay lại nhìn thấy trong văn phòng tổng giám đốc, xuyên qua rèm pha lê, lại thấy giám đốc đang bận rộn công việc..
Quý Hiểu Lam vừa thấy liền biết Tần tổng lại bắt đầu điên cuồng tăng ca, có lẽ tình cảm không thuận, vừa nhìn đã có thể thấy được..... tối nay chắc lại phải tăng ca rồi.
Cũng là lúc này, Quý Hiểu Lam phát hiện Vương Lam đã đứng pha trà giao cà phê.
Anh đờ người, hỏi: "Sao hôm nay cậu cũng đến sớm vậy?"
Vương Lam nói: "Tần tổng đói bụng, tôi đi mua bữa sáng cho anh ấy, quầng thâm ở mắt của Tần tổng bây giờ rất nghiêm trong, cho nên liền nghĩ pha ly cà phê để nâng cao tình thần."
Quý Hiểu Lam nâng tay nhìn đồng hồ.
"Vậy nhé, tôi không nói chuyện với anh, tôi còn vội đưa cà phê vào cho Tần tổng."
Vương Lam bưng cà phê hướng về phía văn phòng.
Quý Hiểu Lam tức khắc cảm nhận được nguy cơ, im lặng mà đi theo phía sau Vương Lam, không bao lâu, anh liền nghe được Tần tổng nói câu "Đóng cửa lại đi".
Nội tâm Quý Hiểu Lam nhất thời như có hồi chuông cảnh báo vang lên, ngày thường anh có đưa cà phê, tài liệu hay thông báo lịch trình, sếp tổng đều không bảo đóng cửa lại.
Mà giờ này khắc này, Vương Lam đang gặp phải trường hợp tệ nhất trong nghiệp vụ thư kí___
Tần tổng hỏi anh ——
"Tiểu Hồng nói cho tiểu Minh, cô thích anh suốt 10 năm, năm tư đại học mới hành động, chủ động theo đuổi. Mười năm sau, tiểu Hồng bị tai nạn giao thông mất trí nhớ, thất lạc mất đi bảy năm kí ức thì lại nói cho tiểu Minh, người cô thích là tiểu Hoàng. Rốt cuộc chuyện này có nghĩa là gì?"
Vương Lam cảm thấy đây giống như là đề toán vậy, cực kì logic nhưng lại rất nan giải đều tìm ra đáp án.
Anh cũng có thể coi là khá hiểu tâm tư phụ nữ, chầm chậm hồi lâu, mới chần chừ mà trả lời: "Tôi...cho rằng chuyện này mấu chốt xuất phát từ tiểu Hồng, có hai