Quan Sơn Quân gần đây đi tìm chủ tử đều biết phải đến quán đậu phụ đối diện vương phủ tìm người.
Chỉ là không nghĩ quan hệ của bọn họ thực sự tốt như vậy.
Bình thường cho dù là nam sủng đã được bọn họ đào tạo kỹ lưỡng cũng không được có mặt lúc Đức Vương bàn luận.
Xem ra vị này mới thực sự được chủ tử coi trọng.
Quan Sơn Quân kính cẩn lấy từ trong ngực ra một phong thư.
Hạo Hiên đón lấy liền mở ra xem, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
Hắn nhíu mi truyền đạt lại nội dung cho ba người bọn họ nghe.
- Biên ải truyền tin về, bọn giặc Ô Mông gần đây giết hại rất nhiều đội thương đi qua sa mạc.
Gần đây Ô Mông hạn hán dịch bệnh lâu ngày, đàn gia súc của dân du mục chết dần chết mòn.
Người già trẻ nhỏ chết đói nhiều vô số.
Sợ rằng các tộc trưởng Ô Mông lâm vào đường cùng sớm âm mưu tụ hợp lại liều chết tấn công một số thành trì của chúng ta để cướp bóc.
- Vậy thì đệ định điều thêm binh lực đến đó bảo vệ người dân?
- Chuyện không đơn giản như vậy...!Đệ có điều thêm binh chưa chắc đã được hoàng thượng chấp thuận…
- Sao lại như vậy...? Không phải đệ cũng được cầm binh phù sao?
Trác Thụy có chút khó hiểu, Quan Sơn Quân ở cạnh liền nói tình hình hiện tại của bọn họ cho y biết.
Tuy nói Hạo Hiên vẫn được giữ binh phù, nhưng tinh nhuệ của bọn họ đều bị thế lực của hoàng đế kìm hãm, số đông đã bị cho về vườn nhổ củ cải.
Quan Sơn Quân, Chu Tử Dụ là thân tín còn sót lại bên cạnh Đức Vương.
Cũng chỉ có thể lén lút nuôi vài trăm tử sĩ trong rừng sâu.
Binh phù trong tay y chỉ có thể điều động được các binh lính già yếu không còn sức chiến đấu.
Hiện tại binh lực chủ chốt đều nằm trong tay phe cánh bên ngoại của hoàng đế.
Cầm binh chỉ toàn đám con cháu thế gia biết chút võ nghệ lại không có kinh nghiệm thực chiến.
Trong quân ngũ việc đút lót chức tước dìm người tài nhan nhản như ung nhọt.
Gặp phải đám Ô Mông hiếu chiến nhất định sẽ bị đánh cho tan tác…
- Bởi vậy cho dù có được chấp thuận điều binh đi chăng nữa, binh lính chính thống dưới trướng đệ sợ rằng đến đi cũng còn không vững.
Đợi đến lúc hoàng thượng cho phép đệ ra biên ải cầm binh, có lẽ lúc đó Ô Mông đã đánh bại mấy thành trì của chúng ta rồi…
Trong phút chốc bọn họ đều trầm mặc.
Hoàng tộc quá kiêng kỵ Dương gia, quân vương không nghe lời trung thần can gián.
Chỉ biết nghe theo ngoại thân xúi giục, cho dù cuối cùng Hạo Hiên có thể ra trận cầm quân.
Khổ nhất vẫn là dân chúng nơi biên ải khó tránh khỏi cảnh lầm than.
Chỉ là lần này, cho dù đánh thắng Ô Mông trở về, lòng đố kỵ của hoàng đế càng lớn.
Ngày tháng về sau của Hạo Hiên có lẽ càng thêm hung hiểm hơn…
Từ khi trở về từ Túy Hương Lâu, Hạo Hiên vẫn luôn trầm mặc như vậy.
Trác Thụy lặng lẽ đi bên cạnh cũng hiểu nỗi lòng của hắn.
Thân là chiến tướng hiện giờ lại bất lực chịu sự khống chế vô hình của hoàng đế.
Giống như hổ lớn bị giam cầm trong