Người trước mặt tuy rằng chẳng thể chạm tới hắn lại vẫn ha.m muốn nếm thử dư vị ngọt ngào một lần.
Dù chỉ là một cái ôm, một cái nắm tay hiện tại cũng đủ làm cảm giác phấn khích đó lại nhảy loạn trong lồng ng.ực.
Hạo Hiên cố tình thả bước thật chậm.
Cảm nhận sự ấm áp len lỏi từ lòng bàn tay lẫn kẽ ngón tay đang đan xen với nhau.
Tham lam hít ngửi mùi hương của người bên cạnh.
Bởi lẽ thời gian an bình còn lại của bọn họ đã không còn nhiều.
Hắn không sợ phải ra chiến trường cũng chẳng sợ đám Nhung tộc hiếu chiến.
Thậm chí có thể anh dũng hi sinh trên sa trường cũng không sợ hãi.
Chỉ là hắn không cam tâm nếu bản thân phải chết một cách không rõ ràng.
Càng không muốn liên lụy người ở lại sẽ đau lòng vì hắn.
Hạo Hiên trước là không cam tâm, hiện tại, hắn còn có một chút luyến tiếc.
Người trong lòng như thực, như ảo.
Cũng như hơi rượu làm hắn say chao đảo mặt mày.
Đôi lúc hắn sẽ thầm ghen tị với những cô nương đến mua hàng.
Không biết ai sẽ có diễm phúc nên duyên với ca ca…
Nhận thấy người bên cạnh đang nhìn, Trác Thụy khẽ nghiêng qua.
Y rất muốn vươn tay xoa đầu hắn lại nhận ra tiểu tử này lớn lên cao lớn không còn thích hợp để tiện mình bắt nạt như lúc nhỏ.
Có chút tiếc hận trong lòng, ngoài mặt lại thành chậm rãi nâng tay đối phương lên, ôn nhu hôn xuống mu bàn tay một ngụm trêu đùa.
- Hạo Hiên ngoan, ca ca hôn hôn có hết đau lòng không?
Nói rồi nheo mắt cười, tiếp tục kéo tay chó con đang nóng cháy cả mặt, đợi đến khi Hạo Hiên hoàn hồn lại nơi ngã rẽ.
Hắn vội vàng giật tay chính mình ra, điên cuồng chạy mất hút vào đám đông như ma đuổi.
Bỏ lại một mình Trác Thụy đang đứng ở ngã ba, y cười khổ đưa tay sờ lên môi mình lẩm bẩm.
"Lỡ doạ đệ ấy hơi quá trớn rồi sao...?"
…
Không ngoài dự liệu, hai tháng sau Ô Mông tiến vào biên ải, thế giặc hung hãn rất nhanh đã đánh cướp hai thành trì.
Bọn chúng giết hết đàn ông, người già và trẻ em.
Bắt hiếp phụ nữ, các thôn xóm nhỏ trù phú bị chúng càn quét qua chỉ còn trơ lại đống tro tàn.
Mấy ngày nay tiền tuyến đưa tin cấp báo từ biên ải về kinh đều như cơm bữa.
Lòng dân cũng bắt đầu xao động không yên.
Những thành trì gần bọn giặc bắt đầu đóng cửa thủ thành, giao thương đều tắc nghẽn.
Quan trên nơm nớp lo giữ của, binh tướng yếu kém nhìn thấy bóng giặc liền nhũn chân...!Người dân sống sót chạy nạn từ những nơi bị cướp không còn nhà cửa, gia đình ly tán.
Chỉ có thể dựng lều sống thành từng nhóm ở bìa rừng, ngày vào thành xin ăn lê lết qua ngày.
Mà số người bị kẹt lại giữa nơi giao tranh không chết vì giặc thì cũng chết vì đói.
Tình cảnh thảm thương không kể siết.
Giữa tình hình giao tranh căng thẳng như vậy, Hạo Hiên cũng chỉ có thể giữ thái độ bình tâm như vại lúc lên triều.
Để mặc quần thần ra sức hiến kế tranh công, đùn đẩy nhau ra chiến tuyến.
Giông gió trong lòng hắn, chỉ có thuộc hạ và Trác Thụy hiểu rõ.
Cho dù mỗi ngày hắn vẫn đến quán đậu phụ bầu bạn với Trác Thụy, mỗi lần bọn họ đi ra ngoài nghe thấy dân chúng bàn luận Hạo Hiên liền