Đức vương phủ.
Dương Hạo Hiên mân mê chiếc mặt nạ hồ ly trong tay.
Hắn đang ngồi trong thư phòng, lắng nghe ảnh vệ thân tín báo cáo tình hình.
"Ngươi nói, kẻ theo dõi hôm qua đã thuê một hàng bán đậu phụ ở gần vương phủ?"
"Tâu vương gia, đúng vậy.
Có cần thuộc hạ phái đến vài huynh đệ đến quấy rối hắn ta...?"
Hạo Hiên lắc đầu, hắn mỉm cười cất mặt nạ vừa được lau chùi sáng bóng vào hộp gỗ nam hương lót vải lụa.
Đoạn nhịp nhịp ngón tay trên nắp hộp, tinh nghịch nháy mắt với ảnh vệ trêu đùa khiến hắn cũng sợ đến một thân mồ hôi lạnh.
"Không cần đâu, ngươi nói tên đó nhìn thoáng qua rất đẹp? Ta cũng muốn xem xem dung mạo y thế nào, là người của ai phái đến."
...
Đợi đến khi ảnh vệ lui đi, Dương Hạo Hiên mới đem hộp gỗ cẩn thận vào trong ngăn tủ khoá lại.
Lúc này, lại có hai người đến bái kiến, là thân tín bên ngoài của hắn.
Người còn lại là một nam tử có tư sắc.
"Nô tài tham kiến vương gia."
Nam tử trông thấy Đức Vương liền nhanh chóng quỳ xuống hành lễ, Hạo Hiên chậm rãi phất tay cho phép y đứng dậy.
"Đứng lên đi, quy tắc ngươi hẳn đã rõ, về sau ngươi đi theo ta, có còn điều gì hối hận không?"
Dương Hạo Hiên lại hỏi một câu mà hắn đã từng hỏi rất nhiều người.
Nam tử đang cúi vội ngẩng đầu, trong mắt lại ánh lên vẻ trung thành cương liệt.
"Khởi bẩm vương gia, nhờ người mà lệnh muội đã được rửa nỗi oan, hiện tại nô tài không còn điều gì hối hận."
"Tốt lắm." - Hạo Hiên thở dài, dù không muốn, để bảo toàn mạng sống của mình, hắn không thể không sử dụng những người này thế mạng.
Ẩn sâu trong rừng vắng ngoài thành Lạc Ngọc, là nơi nuôi dưỡng tử sĩ của Đức Vương.
Những người này đều lấy mạng sống ra để trao đổi.
Có thể là vì người nhà, cũng có người vì báo thù mà đến.
Điểm chung của bọn họ là sở hữu dung mạo ưa nhìn.
Ở đây sẽ có người đào tạo cho bọn họ tinh thông cầm kỳ thi hoạ cùng võ công.
Một khi bước vào vương phủ, ngoài mặt họ là nam sủng trong mắt người đời nhưng thực chất chỉ là ám vệ bán mạng bên người chủ nhân.
Từ khi tiền thái hậu qua đời, thái thượng hoàng lên núi quy y.
Đám người của thái hậu cùng tân hoàng không ngừng bày mưu tính kế trừ khử cái gai trong mắt.
Năm đó Dương Hạo Hiên chỉ cố hết sức để báo thù cho cha, không ngờ rằng đám người kia luôn luôn lo sợ hắn công cao lấn chủ.
Nếu không phải do các lão thần, bách quan và dân chúng ủng hộ.
Có lẽ phe cánh của thái hậu và tân hoàng sớm đã diệt trừ hắn thẳng tay chứ không đơn giản chỉ là lén lút hạ độc và phái người ám sát…
…
"Tử Dụ"
Nghe tiếng gọi quen thuộc, tiểu ảnh vệ ban nãy bị Đức vương trêu chọc từ trên mái nhà ló một cái đầu ra.
"Quan đại nhân có việc gì?"
Chu Tử Dụ trưng ra một cái mặt liệt không chút biểu cảm nhìn xuống.
Y nhàn nhạt cất tiếng hỏi Quan Sơn Quân đang đứng bên dưới.
"Lúc nãy vào thành ta có mua một ít hồng hoa tô, nhớ đến Tử Dụ rất thích bánh này, cho ngươi."
Quan Sơn Quân cười rạng rỡ ném lên một bọc giấy dầu căng phồng đã được cột