Chương 10: Thi đấu
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tư Đan và bạn trai vẫn luôn yêu xa, lần này vất vả lắm mới có cơ hội bên nhau, chọn gặp bạn trai cũng không có gì đáng trách.
Phó Nam Hề thản nhiên tiếp nhận vận mệnh bị vứt bỏ của mình.
Tới ngày hẹn, Phó Nam Hề mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần đùi, trang điểm nhẹ nhàng, vì chống nắng nên đội thêm mũ và đeo kính râm.
Sau khi trang bị đầy đủ, cô một mình đi đến sân bóng của thành phố.
Tới cửa, là Tiểu Đường ra đón cô.
“Ai zô chị Hề chị tới rồi.” Tiểu Đường ngay khi gặp mặt đã vui vẻ chào hỏi “Theo em đi bên này nè.”
Phó Nam Hề vừa đi vừa tán gẫu với Tiểu Đường “Ông chủ của cậu sẽ ra sân sao? Đá ở vị trí nào thế?”
Theo cô biết, trận bóng hôm nay là trận thi đấu giao hữu giữa hai đội, một bên là vận động viên một bên là minh tinh trong khu vực Anh Thành, mục đích là làm công ích, tiền thu vào đều sẽ đem quyên góp cho trẻ em nghèo khó vùng núi.
Tiểu Đường quay đầu lại, có chút ai oán nhìn cô một cái, “Chị Hề, sao chị ngay cả ông chủ của em đá vị trí nào mà cũng không biết thế ?”
Phó Nam Hề:……
Cô nên biết rõ hả?
Tiểu Đường thở dài, “Ông chủ của em đá ở vị trí tiền vệ, đồng phục số 10, chị phải xem cho kỹ nha.”
“Số 10 sao! Vậy thầy ấy nhất định rất lợi hại đúng không?” Phó Nam Hề không khỏi có chút hưng phấn, rất nhiều cầu thủ nổi tiếng từng mặc áo thi đấu là số 10 đó nha.
Tiểu Đường nâng cằm lên, kiêu ngạo đến không đỡ được: “Điều đó là tất nhiên rồi! Thầy Cố của chúng ta chính là ngôi sao tiêu chuẩn có tiếng đấy!”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tiến vào sân vận động chật kín người, dường như không còn chỗ ngồi nào, xung quanh là âm thanh nói chuyện ồn ào của người xem hòa với tiếng nhạc inh ỏi.
Trên bãi cỏ xanh phía trước, một hàng cổ động viên bóng đá dáng người nóng bỏng đang nhảy múa.
“Nhiều người như vậy sao!” Phó Nam Hề có chút ngạc nhiên, không nghĩ rằng một hoạt động công ích sẽ thu hút nhiều người đến xem như vậy.
“Chị Hề, chị ngồi ở chỗ này nè.” Tiểu Đường tìm cho Phó Nam Hề một vị trí ở hàng đầu tiên.
“Vậy còn cậu?” Phó Nam Hề dò hỏi Tiểu Đường đang có bộ dạng muốn rời đi.
“Em đi đến phòng thay đồ xem anh của em cái đã, một lát sẽ quay lại ngay.” Tiểu Đường dặn dò hai câu liền rời đi.
*
Trong phòng thay quần áo, các vận động viên chuẩn bị ra sân tốp năm tốp ba tụ lại với nhau để trò chuyện.
“Sau khi kết thúc cùng nhau ăn cơm không? Đây là do hiệp hội bóng đá mời.” Phó đội trưởng Chương Đường hỏi Cố Hoài Lương ở bên cạnh.
Chương Đường năm nay 28 tuổi, xuất thân là diễn viên truyền hình. Hai người đã từng hợp tác trong bộ phim điện ảnh 《 Mộng Nguyệt 》.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Hoài Lương cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình, thản nhiên nói: “Không được, thi đấu xong tôi còn có việc. Mọi người đi ăn đi. ”
Chương Đường biết Cố Hoài Lương là người bận rộn, nên cũng không nói gì nhiều “ Thôi vậy, hẹn cậu lần sau.”
Cố Hoài Lương mang tất, giày của mình vào, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía cửa.
Thấy cửa phòng thay quần áo vẫn luôn đóng chặt, anh dần dần nhăn mày lại.
Đón một người mà lâu đến như vậy sao?
Đang miên man suy nghĩ thì cửa bị người từ bên ngoài đẩy vào.
Tiểu Đường đi đến trước mặt anh nói vài câu.
Cố Hoài Lương hơi hơi gật đầu, dặn dò vài câu sau đó xua tay: “Được rồi cậu đi đi.”
“Yess Sir~~!” Tiểu Đường làm một động tác “Ok”.
“Yên tâm yên tâm, em đi trước nha.”
“Ôiii.” Chương Đường ở bên cạnh thấy thế trêu ghẹo nói: “Là ai mà mặt mũi lớn như vậy. Tôi chưa từng thấy cậu để trợ lý dẫn ai đến bao giờ nha.”
Cố Hoài Lương mặt không đỏ thở không gấp nói: “Là bạn tôi”
“Nữ à?”
“……”
Chương Đường ý vị thâm trường cười một cái, vỗ vỗ vai anh “Vậy cậu phải biểu hiện cho thật tốt nha, đội của chúng ta dựa hết vào cậu đó.”
Cố Hoài Lương cười nhạt một tiếng, lắc lắc đầu.
Anh là loại người sẽ cố ý biểu hiện thật tốt trước mặt con gái sao?
—— Đúng, anh chính là người như vậy đó.
*
Phó Nam Hề đợi một lúc mới nhìn thấy Tiểu Đường xách theo mấy bình nước khoáng đi lại đây.
Chiều tháng 8, ánh mặt trời cực kỳ gay gắt, chiếu sáng đến mức làm làn da người ta nóng lên.
Dù đã sử dụng vài tầng chống nắng nhưng Phó Nam Hề vẫn cảm nhận được sự bỏng rát đến từ mùa hè.
Cô không khỏi nhìn vào sân bóng.
Cô ngồi ở chỗ này đã nóng như vậy, tí nữa cầu thủ phía dưới sẽ nóng như thế nào đây?
“Thầy Cố sẽ không đá toàn trận đúng không?” Phó Nam Hề lo lắng hỏi.
Tiền vệ có vai trò kết nối giữa đồng đội phía trước và sau, nên phải chạy một quãng đường rất xa.
Dưới nắng to đến như vậy, thầy ấy chỉ có một mình không thích ứng được đâu phải không?
Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn cô một cái, mím môi, “Chị Hề chị đây là hoài nghi về thể lực của thầy Cố chúng ta sao?”
“A.” Phó Nam Hề luống cuống, liên tục xua tay, “Không có không có, tôi không phải có ý này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nghĩ đến cơ bắp và màu da màu lúa mì của Cố Hoài Lương, trên mặt nóng lên, nhỏ giọng nói: “Vậy cứ coi như tôi chưa nói gì đi…”
Khi giọng nói của người dẫn chương trình truyền đến, là lúc hai đội ra sân.
Đội bóng "Ngôi Sao" mặc áo thi đấu màu trắng, đội bóng của Anh Thành mặc áo thi đấu màu xanh.
Khi các cầu thủ xuất hiện, trên sân vận động liền truyền đến âm thanh hoan hô nhiệt liệt của cổ động viên.
Sau khi hai bên bắt tay nhau, tung mặt đồng xu để chọn bên, trọng tài liền thổi còi tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Phó Nam Hề nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu trắng đứng gần vạch giữa kia. Không biết có phải ảo giác của cô không, trước khi trọng tài thổi còi, cô dường như nhìn thấy Cố Hoài Lương nhìn thoáng về phía bên này.
Khi trận đấu chính thức bắt đầu, Phó Nam Hề hết sức tập trung, tầm nhìn rơi vào màn hình lớn đặt ở phía trên.
Cô đan hai tay vào nhau đặt vào trước ngực, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, dính dính áp sát vào nhau.
“Chị Hề, đây là trận thi đấu giao hữu.” Tiểu Đường ở bên cạnh nhìn thấy sự khẩn trương của cô, nhắc nhở nói.
“Tôi biết.” Phó Nam Hề hít một hơi thật sâu.
“Nhưng tôi vẫn rất khẩn trương, cứ giống như đang xem đội chủ nhà của mình thi đấu vậy.”
Đội bóng đá "Ngôi Sao" trừ Cố Hoài Lương ra, còn có một vài ngôi sao quen mắt. Tuy rằng chưa từng hợp tác qua nhưng vẫn như cũ có loại cảm giác là “Người trong nhà mình” .
Tiểu Đường cười cười, nói với giọng điệu đã hiểu rõ: “Em hiểu em hiểu mà! Có thể hiểu được nha.”
Khi trận thi đấu diễn ra, Phó Nam Hề không còn thời gian để nói chuyện phiếm với Tiểu Đường nữa, toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt vào sân bóng.
Không thể không nói, kỹ thuật của các cầu thủ chuyên nghiệp thật sự cao hơn rất nhiều so với đội bóng "Ngôi Sao" , tỷ lệ chuyền bóng sai của họ thấp hơn hẳn.
Hậu vệ của đội cầu thủ chuyên nghiệp vô cùng lợi hại, phòng thủ có thể nói là không lọt một giọt nước.
Mà đội "Ngôi Sao" bên này, ngoài hai người đã từng ở trong đội tuyển quốc gia ra, thì biểu hiện của Cố Hoài Lương là bắt mắt nhất.
Làm tiền vệ, khả năng bắt bóng và chuyền bóng của anh đều vô cùng tốt.
Phó Nam Hề