Chương 11: Nếu không em chuyển đến ở cùng tôi đi?
Nếu dùng một từ để miêu tả bầu không khí lúc này...
Xấu hổ.
Chính là xấu hổ.
Tiểu Đường lặng lẽ mở nhạc lên, muốn hòa hoãn không khí.
Máy lạnh trong xe đã đủ lạnh, cộng thêm ánh mắt xâm lược của Cố Hoài Lương bên cạnh, càng làm Phó Nam Hề cảm thấy lạnh buốt.
Cô vô thức ôm chặt tay.
"Chỉnh điều hòa cao lên một chút." Trong tiếng nhạc, âm thanh nhàn nhạt của Cố Hoài Lương đột nhiên vang lên.
"Ah, được ạ." Tiểu Đường thông qua kính chiếu hậu nhìn hai người, vội vàng nghe theo.
Một lúc lâu sau, Phó Nam Hề mới nói: "Thầy Cố, nếu không thì thầy cứ thả em xuống chỗ cửa tàu điện ngầm đi ạ."
"Hửm?" Đầu Cố Hoài Lương tựa trên thành ghế, miễn cưỡng nghiêng đầu sang nhìn cô, nheo mắt lại, "Còn muốn chống chế?"
Hô hấp Phó Nam Hề tạm ngưng, "Thầy không để ý sao ạ?"
"Em sẽ hạ độc trong thức ăn sao?" Anh hỏi lại.
Phó Nam Hề: "..."
"Sẽ không."
*
Tiểu Đường chạy một mạch đưa hai người đến nhà Cố Hoài Lương ở Anh Thành.
Cố Hoài Lương là người Bình Thành, mấy năm nay vì để tiện cho việc quay phim nên anh có mua bất động sản ở vài nơi trong nước. Căn nhà Anh Thành ở khu vực hoàng kim này cũng là một trong số đó.
Học ở đây đã lâu, đương nhiên Phó Nam Hề đã từng nghe đến tên tiểu khu Nguyệt Sắc Loan.
Tiểu khu Nguyệt Sắc Loan nổi tiếng là khu nhà cao cấp xa hoa ở Anh Thành, an ninh hàng đầu, tính riêng tư cũng rất cao.
Nghe nói rất nhiều minh tinh đều mua nhà ở đây.
Cũng khó trách tại sao Cố Hoài Lương lại không chút lo ngại đưa cô đến đây.
Phó Nam Hề nhìn những tòa nhà cao tầng xẹt qua ngoài cửa sổ, vườn hoa xinh đẹp và phong cảnh xung quanh, có chút hâm mộ.
Nếu như cô cố gắng làm việc, có phải sau này có thể đổi cho ba một ngôi nhà có hoàn cảnh tốt hơn một chút hay không, ít nhất không cần chịu đựng cơn đau lưng khi lên cầu thang nữa…
Khi cô đang suy nghĩ, Tiểu Đường đã lái xe vào trong gara.
Gara của tiểu khu Nguyệt Sắc Loan giống như một phòng trưng bày xe hơi sang trọng vậy, xe đỗ ở đây đều là xe sang trứ danh, thậm chí còn có chiếc là loại quý hiếm trong nước.
Thấy thế Phó Nam Hề hoa cả mắt.
Sau khi đậu xe xong, Phó Nam Hề đi theo hai người vào thang máy.
Nhà Cố Hoài Lương ở tầng 35. Mới vừa vào cửa, Phó Nam Hề đã bị choáng váng bởi diện tích và các trang thiết bị.
Ngôi nhà này được trang trí theo phong cách hiện đại điển hình với tông màu đen, trắng và xám làm chủ đạo, các đường nét đơn giản, trang nhã lại không mất đi tính nghệ thuật. Bên ngoài phòng khách là sân thượng rất lớn, có thể ngắm cảnh sông nước bao la bên ngoài.
"Cố.. thầy Cố, một mình thầy ở ngôi nhà lớn như vậy ạ?" Phó Nam Hề ngạc nhiên.
Nhà này so với biệt thự lúc còn bé cô ở còn lớn hơn, dù có đoán một cách khiêm tốn thì cũng phải từ năm trăm mét vuông trở lên.
Cố Hoài Lương nghiêng đầu bình tĩnh nhìn cô, môi mỏng khẽ mở: "Nếu không em chuyển đến ở cùng tôi đi?"
Tiểu Đường đi sau cùng vừa đóng cửa xong nghe thấy lời này, sợ tới mức thiếu chút nữa làm rớt chìa khóa xe.
Cố đại lão nhà anh ta từ lúc nào đã biết đùa giỡn con gái thế?
Phó Nam Hề mím môi, nhíu mày nhìn anh, "Thầy Cố, thầy đừng trêu em mãi thế."
"Được, không trêu nữa." Cố Hoài Lương vậy mà lại dễ nói chuyện, lập tức gật đầu đồng ý.
Trước mắt đã đến năm giờ chiều, Phó Nam Hề cũng không chậm trễ nữa, nhờ Cố Hoài Lương chỉ nên đi thẳng đến phòng bếp.
Mở tủ lạnh, cô ngoài ý muốn phát hiện bên trong có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn còn tươi mới.
"Thầy Cố, thầy muốn ăn món gì ạ?" Cô đột ngột quay người, không ngờ lại đụng vào ngực Cố Hoài Lương.
Cứng quá!
Phó Nam Hề "Hít hà" một tiếng, vuốt vuốt trán mình.
Đứng gần như vậy làm gì chứ…
Cố Hoài Lương thấy ánh mắt ai oán của cô thì khóe môi khẽ cong lên.
Đứng gần như vậy, mùi hương của cô gái như có như không bay vào mũi anh.
Không có hương nước hoa nồng nặc như những nữ diễn viên khác, ngược lại lại là mùi hương thoang thoảng. Ngọt ngào như sữa cũng mềm như kẹo bông gòn.
"Ôi, tôi nói." Mắt Cố Hoài Lương như cười mà cũng như không, "Em có thể nào không thể khách sáo với tôi hay không?"
Phó Nam Hề há hốc mồm, "Nhưng thầy là tiền bối mà."
Cố Hoài Lương nhíu mày, "Em có thể hay không…"
Anh dừng một chút, như đang sắp xếp từ ngữ: "Xem tôi là bạn bè?"
Phó Nam Hề mở to hai mắt.
Bạn bè à…
Đương nhiên là được…
Có một người bạn như vậy, cô cầu còn không được.
"Có thể ạ." Phó Nam Hề gật gật đầu.
Thầy Cố chủ động muốn kết bạn, cô không khỏi vui vẻ, cười hỏi: "Vậy thầy Cố, thầy muốn ăn món gì?"
Cố Hoài Lương nhướng mày, "Gì cũng được, em cứ tự do phát huy."
"Yes sir." Phó Nam Hề cười híp mắt gật đầu.
Anh không kén ăn thì tốt rồi, cô có thể tự do phát huy.
Phó Nam Hề đuổi người ra khỏi phòng bếp, cột tóc thành đuôi ngựa sau đó búi củ tỏi, rửa tay chuẩn bị nấu cơm.
Trong bếp Cố Hoài Lương đồ gì cũng có, hơn nữa tất cả đều là hàng hiệu.
Phó Nam Hề không khỏi chắt lưỡi lần nữa, chỉ mỗi phòng bếp này đoán chừng có thể mua được một chiếc BMW luôn rồi.
Cô lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, thuần thục xử lý.
Không thể không nói, những dụng cụ làm bếp này quả thật tốt hơn nhà cô nhiều, nấu cơm dường như cũng trở thành một việc hưởng thụ.
Cố Hoài Lương hai tay ôm ngực đứng bên ngoài phòng bếp, nhìn chăm chú vào bóng người đang bận rộn trong kia, trên gương mặt dần hiện lên nụ cười.
Gia đình anh giàu có, mẹ là một đại tiểu thư, chuyện bà xuống bếp là chuyện chưa từng xảy ra.
Từ nhỏ đến lớn, món anh ăn nhiều nhất là các món mà dì giúp việc trong nhà làm. Sau khi đến trường thì nhà ăn và quán cơm lập tức biến thành nơi để giải quyết việc ấm no của cái bụng mỗi ngày.
Đây là lần đầu tiên, có người ở trong bếp vì anh mà bận trước bận sau.
Trong ngực có một dòng nước ấm nhộn nhạo, anh đưa tay lên ngực xoa dịu nó lại.
Anh chợt sinh ra một sự xúc động.
-- Xúc động muốn ngoạm người nào đó về nhà…
Nhưng bây giờ vẫn chưa được.
*
Ở trong bếp Phó Nam Hề đâu vào đấy, bận rộn hơn một giờ thì hoàn tất bữa cơm tối.
Phó Nam Hề mang các món ăn đặt lên chiếc bàn dài màu đen, cô phát hiện chẳng biết từ khi nào Tiểu Đường đã không còn ở đây.
"Tôi cho Tiểu Đường nghỉ." Cố Hoài Lương nhìn ra sự thắc mắc của cô, giải thích.
Phó Nam Hề nhận ra chỉ còn hai người bọn họ ăn cơm, lập tức có cảm giác khác lạ. Ngoại trừ bạn nhảy ra, hình như cô chưa từng ăn cơm riêng với người khác phái nào…
"Chúng ta ăn cơm thôi." Cố Hoài Lương đá một trận bóng, tiêu hao rất nhiều thể lực, đã đói bụng từ lâu.
"Vâng, được." Phó Nam Hề đồng ý, ngồi xuống đối diện Cố Hoài Lương.
Trên bàn có