Chương 2: Làm thế nào để có thể ngủ với Cố Hoài Lương
Editor: Maknae của Quán
Cố Hoài Lương đi vào thang máy, xoay người thấy bên cạnh cây cột có một cô gái đang che mặt khóe môi không khỏi co giật một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi kết thúc màn thử vai ở khách sạn, anh và đạo diễn còn phải quay về đoàn phim để tiếp tục quay phim.
"Này, các cậu thấy ai thích hợp?" Ngồi trên xe của đoàn phim, đạo diễn hỏi ý kiến của hai người khác.
"Tôi thấy có hai người được, một người học diễn xuất là Thẩm Duy, người còn lại học vũ đạo là Phó Nam Hề." Phó đạo diễn trầm ngâm rồi nói, "Hai người này đều có gương mặt giống như mối tình đầu, một người múa rất tốt, một người đã từng học diễn xuất. Ngang tài ngang sức."
Đạo diễn gật đầu đồng ý.
"Còn cậu?" Đạo diễn nhìn về phía Cố Hoài Lương, "Cậu muốn ai diễn vai mối tình đầu của cậu?"
Khoé mắt Cố Hoài Lương cụp xuống, trong đầu hiện ra dáng vẻ của hai người.
Một người rất rõ ràng, còn người kia thì lại rất mơ hồ.
Anh giật giật khóe miệng, làm như không quan tâm, nói: "Phó Nam Hề là kiểu người Lộ Không thích."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*
Phó Nam Hề vác cái bụng đói meo về đến nhà, buồn rầu đưa tấm ảnh chụp đã được ký tên cho Lục Tư Đan. Cô không bao giờ giờ muốn nhìn thấy bức ảnh làm cô mất mặt này nữa.
"Áhhhhhhhhhhhhhhh!" Lục Tư Đan thấy tấm ảnh thì hưng phấn không ngừng, "Hề Hề cậu quả nhiên là chị em tốt của mình! Tấm tớ muốn được ký nhất chính là tấm này! Chỉ là tớ sợ cậu không chịu lấy ra nên mới không nói với cậu."
Đây là cảnh hậu trường trong một bộ phim của Cố Hoài Lương.
Trong tấm ảnh người đàn ông chỉ mặc một cái quần bơi, cơ bắp săn chắc và khỏe khoắn, đường nét lưu loát rõ ràng nhưng không phải là vô cùng cường tráng. Mái tóc ướt đẫm rơi tứ tung trên trán, những giọt nước nhỏ lấp lánh trên làn da màu lúa mạch, tạo ra mấy vệt nước rõ ràng trên mấy múi cơ bụng. Có lẽ nhận ra mình đang bị chụp ảnh, Cố Hoài Lương trong ảnh đang đưa mắt nhìn sang, ánh mắt lạnh nhạt xa cách, lại có một sự hấp dẫn khác lạ.
Cái loại hormone nam chết tiệt này thật sự rất gợi cảm và quyến rũ.
Lúc ấy, tấm ảnh hậu trường này vừa được truyền ra, người hâm mộ cũng muốn điên lên rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên Weibo và tất cả diễn đàn lớn đều lưu truyền tấm hình này.
[A… a… a… a! Tôi muốn điên rồi!]
[Thật là nam tính quá đi! Đây là người đàn ông thần tiên gì thế này!]
[Sao Cố Hoài Lương lại có thể đẹp trai như vậy? Tôi sắp thở không nổi luôn rồi.]
[Tôi muốn điên cuồng đánh nhau với đầu lưỡi của anh ấy.]
[Chồng ơi hãy ngủ với em đi!]
[Tôi có thể liếm sạch bọt nước trên người ấy.]
[Không có gì phải ngại, chồng tôi nói anh ấy không có hứng thú với đàn ông.]
….
Khi đó, hễ Phó Nam Hề lên mạng đều sẽ thấy tấm hình này.
Bởi vì trải rộng khắp nên hầu như những người đã xem qua ảnh chụp đều không tránh khỏi việc biến thân thành "Chú mèo Poko*", sau đó sẽ không nhịn được mà hết lên như Marmota*.
*Chú mèo Poko: Là một tác phẩm được chuyển thể từ truyện tranh ra mắt năm 1978 của tác giả Fujiko. F. Fujio.
*Marmota: Là một chi động vật có vú trong họ Sóc, bộ Gặm nhấm.
"Làm thế nào để có thể ngủ với Cố Hoài Lương." Vấn đề này vẫn luôn nằm ở top 3 trong danh sách chủ đề về anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng nhìn là một chuyện, lớn gan lớn mật trực tiếp lấy ảnh ra tìm anh ký tên lại là một chuyện khác.
Phó Nam Hề thở dài một tiếng, không nhớ lại nữa.
"Tớ đi ăn mì đây, đói chết mất. Cậu ăn chưa?"
"Ăn rồi, tớ mua đồ bên ngoài." Lục Tư Đan vui vẻ nâng niu ảnh chụp, không để ý trả lời.
Phó Nam Hề "Ừm" một tiếng, đi đến phòng bếp nấu một phần mì rau cải đơn giản.
Vừa bưng mì lên bàn, Lục Tư Đan đã chen chúc đi đến, ngồi đối diện Phó Nam Hề.
"Thử vai thế nào? Có thể qua được không?"
Phó Nam Hề lắc đầu, "Không biết nữa, tớ nhảy một điệu là xong rồi."
Lục Tư Đan kéo dài giọng, "Ah" một tiếng.
"Đúng rồi, câu nói anh ấy không còn nhớ cậu?" Hai tay Lục Tư Đan chống cằm, giương mắt trông mong nhìn Phó Nam Hề.
"Ừm." Phó Nam Hề trừng mắt nhìn, "Tớ còn mặc bộ đồ con rắn, hơn nữa khi đó…" Cô dừng một chút, "Thôi, người ta không nhớ cũng là việc bình thường."
Lục Tư Đan lộ ra vẻ tiếc nuối, "Nếu anh ấy nhớ cậu thì tốt rồi. Đến lúc cậu thử vai thành công, có thể giúp tớ chụp thêm vài tấm ảnh riêng nữa…"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Nam Hề dừng đũa, "Đan Đan, hình như sắp tới mẹ cậu muốn đến----"
"A… a… a…!" Lục Tư Đan nhăn mặt nhăn mày, "Cậu có thể đừng nói với mẹ tớ rằng suốt ngày tớ chỉ lười biếng trong nhà, không ăn cơm đúng giờ và không dọn dẹp phòng được không!?!"
Thành công chuyển chủ đề, Phó Nam Hề cười đồng ý, "Được rồi, tớ không nói."
Lục Tư Đan và Phó Nam Hề là bạn ngồi cùng bàn từ nhỏ, sau này Phó Nam Hề đến nơi khác học vũ đạo, hai người mới bị mất liên lạc.
Sau khi lên đại học, thông qua mạng xã hội hai người mới liên lạc lại lần nữa. Trùng hợp hơn là hai người học cùng một thành phố, quan hệ cũng ngày một thân thiết hơn.
Gia cảnh Lục Tư Đan không tệ, cha mẹ Lục đã mua cho cô ấy một ngôi nhà nhỏ hai phòng ở đây từ sớm. Tuy mỗi lần cha mẹ Lục đến đều khó tránh khỏi có chút trách móc nhưng thật ra quan hệ giữa cô ấy và cha mẹ vẫn rất tốt.
Phó Nam Hề thấy cảnh gia đình ba người họ dù càm ràm nhưng vẫn không thiếu dịu dàng, trong lòng cũng thấy hâm mộ.
Khi còn bé, nhà cô cũng từng hạnh phúc như vậy.
Khi đó, cha cô là ông chủ công ty, mẹ xinh đẹp như tiên nữ, hai người có tiếng là trái tài gái sắc ân ái có thừa.
Lúc còn rất nhỏ, công chúa nhỏ Phó Nam Hề đã từng được ăn chocolate nhập khẩu, đồ dùng hay đồ mặc đều là loại tốt nhất trong đám bạn. Sau đó em gái được sinh ra, một nhà bốn người càng đầm ấm, người ngoài cũng cực kỳ hâm mộ.
Lúc tám tuổi, Phó Nam Hề được mẹ cho đi học múa. Giáo viên thấy cô là hạt giống khiêu vũ tốt nên đề cử cô đến trường dạy vũ đạo để đào tạo chuyên sâu.
Vài năm sau, Phó Nam Hề với thái độ thử một lần đến nơi khác tham gia cuộc thi nhập học, không nghĩ tới lại thuận lợi trúng tuyển.
Sau khi tốt nghiệp tiểu học, cô rời khỏi thành phố Tịch, đến trường vũ đạo để học một mình.
Vào lúc đó, tình hình ở nhà thay đổi.
Công ty của cha vì kinh doanh có vấn đề mà phải đóng cửa, còn thiếu nợ nước ngoài. Dựa theo pháp luật, công ty phá sản không liên quan đến tài sản cá nhân. Nhưng cha cô là một người rất có trách nhiệm, không muốn những người hợp tác với mình gánh chịu tổn thất vô ích nên ôm đống nợ đó vào người.
Một nhà bốn người chuyển từ ngôi biệt thự rộng rãi ban đầu đến khu dân cư cũ chật hẹp và ẩm thấp trong thành phố. Kể từ đó, giữa mẹ và cha cũng xuất hiện vấn đề.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ cô đều là nữ thần, có vô số người theo đuổi. Bà chưa từng phải làm việc gì, sau khi gả cho cha cũng chưa từng làm nội trợ. Dù đã gần bốn mươi tuổi nhưng nhìn thế nào thì bà cũng vẫn như một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp chưa đến ba mươi tuổi.
Người đã quen với cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, lúc đó lại phải gánh vác tất cả mọi chuyện trong nhà từ lớn đến nhỏ, trong nhất thời bà không biết nên làm thế nào. Đôi vai nhỏ nhắn mịn màng như không thể nào gánh được những chuyện nhỏ lặt vặt hàng ngày vì vậy đem tất cả những áp lực và cáu kỉnh trút lên người chồng.
Sau này số lần Phó Nam Hề không nhiều lắm, cô vẫn như cũ phát hiện hiềm khích giữa cha mẹ.
Số lần hai người họ cãi nhau ngày càng nhiều. Thế nhưng vì vướng bận hai đứa con gái vẫn chưa thể ly hôn, vẫn đang duy trì hôn nhân trên danh nghĩa này.
Cuối cùng có một ngày, khi hai người họ lại cãi nhau, Phó Nam Hề nhịn không được mở miệng: "Ly hôn đi."
Hai người lập tức giật mình, ngạc nhiên nhìn về phía con gái mười lăm tuổi.
"Hề Hề, con nói cái gì?" Mẹ cô trừng to mắt, không thể tin hỏi.
"Con nói, hai người lý hôn đi." Phó Nam Hề bình tĩnh nhìn họ, giọng điệu bình thản.
Có lẽ vì sống độc lập ở ngoài từ sớm khiến Phó Nam Hề trưởng thành hơn những cô gái khác. Những lời này cô đã tự nói trong lòng không biết bao nhiêu lần. Giờ phút này nói ra, dường như tảng đá trong lòng cũng đã rơi xuống, thả lỏng tinh thần.
Còn hơn là cứ hành hạ nhau như thế này, thà tách ra sớm, còn có thể giữ lại một chút kỷ niệm đẹp ngày trước.
Nghe được lời