Chương 3: Đối diễn.
Nghe thấy âm thanh, hai người đều đứng hình.
Tiểu Đường hoảng sợ run rẩy cả bả vai, xoay người cười gượng vài tiếng: "Không có gì đâu anh, tụi em đang thảo luận Kinh Phật thôi ạ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Hoài Lương nhướng mi, tiến ra trước hai bước: "Ah?"
Anh khẽ dựa lại gần, hơi thở nam tính lập tức phả vào mặt. Nóng bỏng, ướt át, mạnh mẽ, nồng đậm,... hòa trộn giữa mồ hôi và hương vị mùa hè tạo nên mùi hương riêng của anh, có loại cảm giác áp bách và xâm lược khó tả.
Ánh mắt dò xét Cố Hoài Lương dừng trên gương mặt đang chột dạ của Phó Nam Hề hai giây, sau đó chuyển sang trợ lý nhà mình: "Tôi thấy cậu không cần tiền thưởng rồi."
Tiểu Đường vô cùng đau lòng, kích động nói: "Đừng, đừng mà… Anh! Không tin anh hỏi Tiểu Mãn đi, tụi em vẫn đang khen anh mà."
Tiểu Mãn là tên nhân vật của cô trong phim, mắt thấy Tiểu Đường gặp nạn, Phó Nam Hề không đành lòng khoanh tay đứng nhìn, vội vàng giải thích: "Đúng vậy đó thầy Cố, Tiểu Đường nói thầy vô cùng kính nghiệp (1). Vì để diễn tốt được nhân vật còn đăng ký học một khóa nấu ăn…”
Nghe thấy cô nói, ánh mắt Cố Hoài Lương đảo qua, đôi mắt hẹp dài khẽ híp lại, đuôi mày không dấu vết nhếch lên: “Cô còn nghiên cứu Kinh Phật?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Nam Hề: “...”
Cái này muốn cô trả lời thế nào? Ngay cả bìa sách Kinh Phật thế nào cô cũng không biết.
“Ấy! Ấy! Anh có nóng không? Để em quạt cho anh nhé!” Không biết Tiểu Đường lấy từ đâu ra một cây quạt, ân cần quạt cho Cố Hoài Lương.
Bây giờ là mùa hè, đoàn phim lại có rất nhiều người, bật điều hòa trong phòng cũng chẳng có tác dụng gì mấy. Trên trán Cố Hoài Lương đã thấm chút mồ hôi.
Cố Hoài Lương liếc anh ta một cái, dường như không tính toán chuyện cũ nữa, thay đổi chủ đề: “Cảnh này quay xong rồi. Tôi vào trong nghỉ ngơi một chút, một lát nhớ gọi tôi.”
“Ok la! Anh đã vất vả rồi ạ!” Tiểu Đường cười hì hì nhận lệnh, sau đó tung ta tung tăng đi theo phía sau.
Phó Nam Hề nhìn theo bóng lưng hai người. Chỉ thấy dáng người đàn ông thẳng tắp vẫy vẫy tay, Tiểu Đường lập tức dừng lại, quay đầu nhìn Phó Nam Hề nhún vai, liếc mắt ra hiệu.
Cô nhìn bóng lưng cao lớn của Cố Hoài Lương, chậm rãi thở ra một hơi, trong lòng tràn ngập sự thương cảm đối với Tiểu Đường.
Làm trợ lý của một diễn viên khó nắm bắt như vậy, mà còn có thể giữ được tính tình thoải mái thích đùa giỡn, thật là không dễ dàng.
*
Buổi chiều, Phó Nam Hề Sau khi chụp ảnh tạo hình thì tìm một khoảng trống trong phim trường tiếp tục nghiên cứu kịch bản.
Chuyên ngành chính của cô là múa cổ điển. Tuy biểu diễn vũ đạo là một phần của biểu diễn, nhưng chủ yếu còn nằm ở điệu múa. Thân là người không tốt nghiệp từ khoa diễn xuất, Tất nhiên cô càng phải cố gắng hơn người khác mới được.
Trong phim, cô vào vai Tiểu Mãn là một cô con gái ngoan trong một gia đình khá giả. Cũng khá giống với bản thân cô, từ nhỏ Tiểu Mãn đã đi học vũ đạo, có mơ ước trở thành Giám đốc của Nhà hát Ca Múa Nhạc Trung Quốc
Cố Hoài Lương đóng vai Lộ Không, là hàng xóm của cô. Từ nhỏ đã cà lơ phất phơ, không làm việc đàng hoàng, hay chơi chung với đám bạn xấu, trốn học đánh nhau không còn là việc gì lạ, thành tích học tập rất kém cỏi.
Sau khi miễn cưỡng đậu được chương trình trung học cơ sở, thì đi theo con đường của cha mình, ông Lộ - làm đầu bếp.
Trong mắt người ngoài Lộ Không là “thằng nhóc hư”. Còn trong lòng Lộ Không lại có một bí mật không muốn cho ai biết -- anh vẫn luôn thầm mến tiểu tiên nữ Tiểu Mãn biết nhảy múa nhà hàng xóm.
Rất nhiều lần, anh trốn học lẻn vào trường học của Tiểu Mãn. Ở bên ngoài phòng học múa lén lút nhìn cô múa. Cũng vô số lần, anh làm như không để ý mà đi ngang tầng lầu nhà Tiểu Mãn, chỉ vì để xem cô có đang tập múa ở phòng khách hay không.
Cùng lúc đó, Tiểu Mãn cũng dần dần thích chàng trai lưu manh hư hỏng này. Hai người lén lút hẹn hò.
Sau khi bị cha mẹ Tiểu Mãn phát hiện, mối tình không môn đăng hộ đối này đương nhiên không chịu được sự phản đối nghiêm khắc của cha mẹ.
Cha mẹ Tiểu Mãn khó khăn lắm mới bồi dưỡng ra một vũ công xuất sắc, không thể chấp nhận được việc cô sẽ kết hôn với một đầu bếp, dù Lộ Không vẫn luôn hứa hẹn rằng mình sẽ trở nên xuất sắc hơn.
Cuối cùng vào một ngày nọ, sau khi Tiểu Mãn và cha mẹ cãi nhau một trận lớn, cô tức giận nên lên máy bay đến nơi khác biểu diễn, kết quả xảy ra tai nạn trên không.
Lộ Không bị đả kích lớn, sau đó không gượng dậy nổi, suy sút thật lâu.
Sau đó, dưới sự trợ giúp của “đám bạn xấu” vẫn luôn bị cha mẹ Tiểu Mãn khinh thường, anh mới vực dậy được tinh thần, anh thề phải xây dựng được một sự nghiệp để chứng minh bản thân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dưới sự trợ giúp của bạn bè và nữ chính Tiêu Nhiên, cuối cùng Lộ Không cũng vượt qua khó khăn, cầm được chức quán quân của Vua Đầu Bếp, sau đó trở thành đầu bếp “cấp Quốc gia”.
Làm một bộ phim điện ảnh gia đình chiếu vào dịp Tết âm lịch nên tổng thể của là một bộ phim hài hước dí dỏm, tình tiết buồn cười, cũng có tình tiết trầm lắng. Có vui có buồn, là một kịch bản thương nghiệp hóa vô cùng thành công.
Trong điện ảnh, phân cảnh của Tiểu Mãn sống chủ yếu trong hồi ức của Lộ Không, cũng là một vết sẹo trong chuyện tình cảm của nam nữ chính.
Nữ chính Tiêu Nhiên đương nhiên là vô cùng xinh đẹp và ưu tú, nhưng từ đầu Lộ Không cũng không thích cô, trong đầu anh chỉ có duy nhất mối tình đầu Tiểu Mãn mà thôi. Mãi cho đến gần kết thúc bộ phim, anh mới chấp nhận Tiêu Nhiên và ở bên cô.
Nhân vật ánh trăng sáng này là loại nhân vật không hề đáng yêu. Nếu diễn không tốt sẽ dễ khiến người xem nảy sinh nghi ngờ với nam chính.
Phó Nam Hề biết rõ, cô nhất định phải diễn được hết các ưu điểm trên người Tiểu Mãn, mới có thể khiến người xem bình thản chấp nhận: À... hóa ra người trước kia Lộ Không thích là một cô gái ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, khó tránh đã lâu như vậy rồi mà Lộ Không vẫn không quên.
Phó Nam Hề đứng trong phim trường, vừa học kịch bản vừa tự hỏi xem nên diễn như thế nào mới tốt.
Nếu cô có thời gian có thể đối diễn với những người khác thì tốt rồi.
Cô ngẩng đầu, nhìn Cố Hoài Lương đang trang điểm