Chương 7: Chúng ta đã gặp nhau vào hai năm trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Nam Hề sửng sốt, “Thầy đang nói về ngôi sao nào đúng không ạ? Em——”
“—— Hai người đang nói chuyện về chủ đề gì vậy?”
Một âm thanh nghịch ngợm nhẹ nhàng vang lên cắt ngang lời nói của Phó Nam Hề.
Hai người quay đầu lại, chỉ thấy Tiếu Manh Manh và nữ diễn viên chính trong phim, Tô Mạt, trong tay cầm một ly bia, khuôn mặt mỉm cười đứng ở bên cạnh.
“Không có gì, chỉ nói về bóng đá mà thôi.” Cố Hoài Lương thu hồi ý cười trên mặt, thản nhiên trả lời.
“À~ đúng rồi, thiếu chút nữa tôi quên mất nam chính của chúng ta cũng từng là ngôi sao trong đội bóng đá đó nha.” Tô Mạt cười một cái, nâng ly lên, “Mời anh một ly.”
Cố Hoài Lương liếc mắt nhìn cô ta một cái, cũng nâng ly lên uống “Cảm ơn.”
“Em cũng vô cùng thích bóng đá, hay là chúng ta cùng nhau xem nha?” Tiếu Manh Manh hưng phấn đề nghị, “Chị thấy có được không? Chị Hề?”
Phó Nam Hề cảm thấy không sao cả, đồng ý: “Tất nhiên rồi.”
Trên một cái bàn hình chữ nhật, Cố Hoài Lương và Phó Nam Hề ngồi ở một bên, ngồi đối diện là Tiếu Manh Manh với Tô Mạt.
“Đàn anh, ở đây nè!” Khóe mắt nhìn thấy Chúc Dật đang bưng mâm đi về phía bên này, Phó Nam Hề vội vàng vẫy tay gọi.
Chúc Dật nhìn thấy trên bàn đột nhiên nhiều thêm vài người, khuôn mặt nhất thời có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Anh ta biết điều mà ngồi trên cái ghế mới do Phó Nam Hề mang đến, đặt cái mâm xuống giữa bàn, mỉm cười nói: “Mọi người ăn đi, tôi đi tìm chỗ khác ngồi một mình.”
Ánh mắt Cố Hoài Lương đảo qua trên mặt Chúc Dật và Phó Nam Hề, ánh mắt tối tăm, lặng lẽ xê dịch vị trí.
Sáng mai, Phó Nam Hề còn phải quay phim, sợ mặt bị sưng phù, nên không ăn uống gì nhiều, hết sức chăm chú nhìn trận đấu trên TV.
Vốn dĩ Tiếu Manh Manh cũng muốn xem thi đấu cùng mọi người, nhưng sau khi xem được một lúc thì lại cảm thấy chán.
Vừa nãy, cô ta nói thích bóng đá chỉ vì muốn tìm một cái cớ để ngồi cạnh Cố Hoài Lương mà thôi.
Cô ta thật ra không hiểu, hai mươi người lại tranh nhau một quả bóng trên sân để làm gì.
Tiếu Manh Manh cúi đầu, muốn chơi di động nhưng lại sợ lưu lại ấn tượng không tốt với Cố Hoài Lương, vì thế tìm một đề tài nói chuyện phiếm với Cố Hoài Lương: “Thầy Cố, đội bóng đá yêu thích của thầy khi nào thì thi đấu ạ ?”
Cố Hoài Lương liếc mắt nhìn cô ta một cái, “Cô có thể theo dõi trên Weibo chính, khi nào có thi đấu sẽ thông báo trên đó.”
Sắc mặt Tiếu Manh Manh tối sầm lại, dừng một chút, hỏi tiếp: “Vậy khi nào thầy có thời gian tham gia đá bóng vậy ạ? Đến lúc đó em sẽ đi cổ vũ cho thầy!”
“Qua thời gian bận rộn này rồi tính.” Anh bưng ly rượu lên uống một hớp, ánh mắt lại nhìn lên TV ở phía trước.
Tiếu Manh Manh cắn cắn môi, có chút không cam lòng.
Thái độ xa cách của đối phương rất rõ ràng, cô ta cũng không thể không biết ngại ngùng mà tiếp tục tìm đề tài nói chuyện phiếm.
Từ bộ phim thần tượng đầu tiên của Cố Hoài Lương, cô ta đã rất thích anh.
Giới giải trí là một ao nước sâu, rất nhiều minh tinh nổi tiếng ít hoặc nhiều cũng sẽ cõng trên lưng tai tiếng và gièm pha.
Nhưng mà bố cô ta ngâm mình trong giới này đã nhiều năm, lại chưa bao giờ nghe nói Cố Hoài Lương có vụ tai tiếng nào.
Sau khi biết được điều này, Tiếu Manh Manh càng thích anh hơn.
Lúc công ty văn hóa Lê Hoa được thành lập, cô ta từng khuyến khích ba mình ký hợp đồng với đại thần Cố Hoài Lương này, nhưng mà ba cô ta lại nói anh đã chuẩn bị phòng làm việc riêng cho chính mình rồi.
Tiếu Manh Manh rất thất vọng.
Sau đó, cô ta ra nước ngoài học tập, không có thời gian cũng không có cơ hội để tiếp xúc với anh. Bây giờ thật vất vả mới có cơ hội nhân dịp kỳ nghỉ hè này, cô ta cũng không muốn bỏ lỡ.
Tiếu Manh Manh di chuyển về phía Cố Hoài Lương, duỗi tay níu lấy vạt áo của anh.
Cố Hoài Lương quay đầu nhìn cô ta, mày nhíu lại.
“Vậy về sau lúc thầy có trận thi đấu, có thể nói cho em biết được không?” Đôi tay cô ta chống cằm lộ ra một nụ cười đáng yêu, đôi mắt chớp chớp liên tục, ngữ điệu làm nũng: “Làm ơn, làm ơn mà.”
Chiêu này đối với con trai có thể nói là bách phát bách trúng, trước đó cô ta đã thử qua rất nhiều lần.
Sau khi nói xong, cô ta chờ mong mà nhìn Cố Hoài Lương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy cô đi tìm trợ lý của tôi, cậu ta sẽ nói cho cô biết.” Cố Hoài Lương dựa lưng vào ghế, trên mặt không có biểu cảm gì, tay phải tùy ý chuyển động cái ly, tay trái đeo chiếc đồng hồ màu đen rũ xuống bên cạnh, bộ dáng lười biếng lại lạnh nhạt.
Tiếu Manh Manh thất vọng thở hắt ra một hơi “Được thôi.”
Cô ta bất đắc dĩ chuyển ánh mắt sang TV, trận đấu đang ở hiệp hai, tỉ số là 2:2.
Nếu không có số, thì thật là nhàm chán nha.
Tiếu Manh Manh tự hỏi trong lòng còn phải đợi bao lâu nữa mới có thể kết thúc, thì Tô Mạt bên cạnh nói.
“Manh Manh, tôi muốn đi vệ sinh, cô đi cùng không?”
Tiếu Manh Manh đối diện với ánh mắt của Tô Mạt, mắt sáng lên, lập tức đứng dậy: “Được thôi, đi nào!”
Sau khi hai người đi rồi thì sau đó cũng không trở lại.
Trong hai phút cuối cùng của trận đấu, tỉ số vẫn là 2:2.
Vào phút chót, đội bóng của nước Bỉ cướp bóng thành công và có cơ hội ghi bàn.
Khán giả trên cả sân vận động hò reo.
Phó Nam Hề khẩn trương dùng hai tay che kín mặt, không chớp mắt nhìn hậu vệ mặc đồng phục màu đỏ đang chạy như bay về phía khung thành đối diện.
Thủ môn được ăn cả ngã về không xông lên muốn đoạt bóng, nhưng đáng tiếc bị mất thăng bằng một chút, té ngã trên mặt đất.
Khung thành trống!
Tất cả mọi người sôi trào!
Quả bóng vẽ ra một vòng cung thấp trong không khí, chuẩn xác không mắc lỗi gì rơi vào lưới.
Bóng vào!
Trên sân vận động, các cầu thủ Bỉ hưng phấn ôm lấy nhau, cổ động viên đội bóng Bỉ cũng vui vẻ mà hoan hô lên.
Khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, tỷ số cuối cùng đã được ấn định là 3:2.
Bên thắng đã bắt đầu ăn mừng nồng nhiệt, trong khi bên thua chán nản ngồi trên bãi cỏ, hai mắt đỏ hoe.
Mọi người xung quanh bắt đầu lần lượt đứng dậy, Phó Nam Hề nhìn thủ môn ngã gục xuống mặt đất trên tivi, mũi chua xót.
“Cạnh tranh trong thể thao chính là như vậy.” Cố Hoài Lương đột nhiên lên tiếng.
Phó Nam Hề ngẩng đầu, thấy những người khác đều bắt đầu đi ra ngoài, chỉ còn anh còn ngồi bên cạnh cô.
“Em biết chứ.” Phó Nam Hề gật đầu, “Nhưng thủ môn sắp phải rời khỏi đội tuyển quốc gia, em cảm thấy rất tiếc nuối.”
Cô nói xong, lại khẽ thở dài.
Trận đấu cuối cùng chia tay với đội tuyển quốc gia lại bị đối thủ một đao giết chết, chỉ nghĩ lại thôi đã thấy rất đáng tiếc.
Ánh mắt Cố Hoài Lương lướt qua lông mi dài mảnh khảnh của cô, đến đuôi mắt phiếm hồng, cuối cùng rơi vào khóe môi đang mím lại.
Trái tim anh khẽ dao động, tự lẩm bẩm với mình: “Thật đúng là thích xem bóng đá.”
Phó Nam Hề không nghe rõ, quay sang nhìn anh: “Sao ạ?”
Cố Hoài Lương lắc đầu, “Em có muốn xem tôi thi đấu không?”
Phó Nam Hề nghe vậy thì ngẩn ra.
Cố Hoài Lương hắng giọng nói, “Tôi cũng không xác định là khi nào. Nhưng nếu em muốn xem đến lúc đó tôi sẽ cho em biết.”
Phó Nam Hề suy nghĩ một chút, hưng phấn nói: “Vậy em có thể dẫn theo một người bạn đi cùng được không? Cô ấy là fan của thầy!”
Cố Hoài Lương không nghi ngờ gì về cô “Có thể.”
“Quá tốt rồi!” Phó Nam Hề rất vui “Có thời gian em nhất định sẽ đi!”
Cố Hoài Lương nhìn đôi mắt cong cong của cô cùng nụ cười nở rộ, trong lòng cũng dâng lên