Lâm Sơ Tuệ lập một nhóm nhỏ tên là [Chị em bạn dì trường Trung học số 1 Nam Thành 2]Cô add Hứa Gia Ninh, Lục Trì, Chương Thừa Vũ và Lục Điềm Bạch vào nhóm.[Mở thêm nhóm này là để bàn chút chuyện liên quan đến học thần.]Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z.
Bản copy sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Chương Thừa Vũ: [Mùi âm mưu nồng nặc quá.]Lục Trì: [Chuốc say cậu ta sau đó…?]Lâm Sơ Tuệ gửi một cái nhãn dán *xem thường*, sau đó nói ra sự hoài nghi của mình về vụ việc Bút Tiên.Lục Trì: [Thế rồi bà dự định làm gì, chơi bút tiên lần nữa để mời chú Lâm hiển linh lần nữa sao?]Lâm Sơ Tuệ: [Cho nên muốn mọi người hợp sức nghĩ xem có cao kiến gì chứng minh được Tiêu Diễn là ba tôi không.]Chương Thừa Vũ: [Tôi cảm thấy người như chú Lâm không có nhiều khả năng sẽ dính líu đến tên xấu xa như Tiêu Diễn đâu.
Nếu như chú Lâm là kiểu người mưu mô như học thần, đám tụi này đã sớm bị kẹo dẻo QQ độc chết rồi.]Lâm Sơ Tuệ: [Dù chỉ có 0.1%, tôi cũng muốn thử.]Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z.
Bản copy sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Lục Trì: [Nếu như không phải cậu ta thì sao, bà có thể nén được sự thất vọng không? Đã nhiều năm thế rồi, bà nên buông xuống đi.
@ Lục Điềm Bạch, ra khuyên bạn thân của mày đi.]Lục Điềm Bạch: [@ Lâm Sơ Tuệ, tôi thực sự cảm thấy Tiêu Diễn không có điểm gì giống chú Lâm cả.
Họ hoàn toàn là hai người khác biệt.]Lâm Sơ Tuệ: [Kỳ thật chuyện này là @ Hứa Gia Ninh khơi nào, bạn yêu có thể phản biện với anh ta vài hiệp.]Lục Điềm Bạch: [A, cái này… Kỳ thực đôi khi tôi cảm thấy học thần và chú Lâm cũng có vài điểm giống nhau.
Đây nhé đều đối xử rất tốt với bà, đều ủng hộ bà vô điều kiện!]Lục Trì: [...][Tại sao tôi lại có một đứa em gái gió chiều nào theo chiều nấy như này chứ??]Chương Thừa Vũ: [Chơi bút tiên thêm lần nữa tôi thấy khá vô ích.
Nhưng mà hiện tại tôi đang có hứng thú với mấy vấn đề tâm linh, hơn nữa đang theo dõi mấy bài post của page [Giải mã những hiện tượng bất thường].
Bọn họ chuyên nghiên cứu về tâm linh, những hiện tượng không thể giải thích được bằng khoa học.
Hay chúng ta liên lạc họ đến xem thử, rốt cuộc Tiêu Diễn có vấn đề hay không?]Lâm Sơ Tuệ: [Có thể không, chúng ta cố gắng hẹn Tiêu Diễn ra.
Chỉ có duy nhất cơ hội này thôi đó.]Chương Thừa Vũ: [Họ có cơ sở offline ở Nam Thành, nghe nói làm ăn khá được.
Muốn hẹn thì phải liên lạc sớm.
Tử mã đương hoạt mã y (*), chúng ta cứ thử 1 lần xem xem.](*) 马当活马医 Tử mã đương hoạt mã y: liều một phen, chỉ đã biết rõ việc không còn cứu vớt được nhưng vẫn nuôi hy vọng, cũng chỉ việc muốn thử lần cuối cùng.Lâm Sơ Tuệ: [Tôi thấy được đó, Bạch Tuộc đại ca đáng tin cậy mà.]Lục Trì: [Cuối tuần học thần bận làm thêm, bà thuyết phục cậu ta kiểu gì để học thần chấp nhận hy sinh thời gian kiếm tiền quý giá để đến làm chuột bạch cho bà?]Lâm Sơ Tuệ: [Yên tâm tôi đã đồng ý với cậu ấy sẽ tham gia giải thi viết văn.]Lục Trì: [Mọe! Bà tham gia giải thi viết văn??? Viết cái gì???]Lâm Sơ Tuệ: [Chưa nghĩ ra! Mới nghĩ đại khái được đề tài để viết thôi! Không biết có giành nổi giải thưởng không?]Lục Trì: [Bà còn muốn giật giải?]Lâm Sơ Tuệ: [Chỉ cho phép học thần mỗi lần dự thi giành giải này giải nọ, còn không cho phép đám học sinh cá biệt thỉnh thoảng lấy giải thưởng viết văn hay sao?]Lục Trì: [Có chí khí!]Lâm Sơ Tuệ: [Tôi đã nghiên cứu rồi, lần thi viết văn này, có sự tham gia đánh giá, chấm điểm của các thầy cô giáo trường khác, chỉ duy nhất một học sinh có được số phiếu cao nhất mới có cơ hội cầm giải thưởng.
Tôi quyết định thử sức một phen.]Cẩn thận, tỉ mỉ suy ngẫm hiện tại Lâm Sơ Tuệ đã vào danh sách sổ đen của tất cả các thầy cô trong trường, xem chừng nếu giám khảo là giáo viên trường bọn họ, chỉ cần nhìn thấy tên Lâm Sơ Tuệ, chắc chắn sẽ gạch thẳng.Lục Điềm Bạch: [Tốt lắm! Rất được đó! Vô cùng hoan nghênh bạn yêu tham gia tranh tài giật giải.
Đến lúc đó bọn tôi nhất định sẽ bỏ phiếu cho bà.]Lâm Sơ Tuệ: [Cân nhắc đến sự nổi tiếng không kém gì idol của học thần, tôi đã vạch ra kế hoạch “ké fame” của cậu ta rồi! Tiêu đề tôi chọn là "Cuộc sống thường ngày của cậu bạn học thần cùng bàn" các đồng chí thấy sao?]Lục Trì: [Căn cứ vào nhiệt độ phủ sóng của học thần, bà chọn tiêu đề này đúng là cao tay.]Lâm Sơ Tuệ: [Đúng không nào?]Chương Thừa Vũ: [Tôi đề nghị bà nên đổi cái tên đó đi! Tiêu đề này...!chưa đủ giật tít.]Lâm Sơ Tuệ: [Bạch Tuộc đại ca có cao kiến gì?]Chương Thừa Vũ: ["HOT! NHỮNG BÍ MẬT CHƯA TỪNG BẬT MÍ, KHIẾN TOÀN TRƯỜNG SỬNG SỐT CỦA HỌC THẦN! HÓA RA LÀ…"]Lâm Sơ Tuệ: [Bạch Tuộc đại ca quá đỉnh! ]Lục Trì: [Được đó!]…Ban đêm, Lâm Sơ Tuệ đột nhiên cảm hứng dâng trào, thức đến tận sáng hoàn thành bài viết, ngay hôm sau đã nộp lại cho bạn ủy viên ban tổ chức cuộc thi.Vừa bước ra thì bất ngờ chạm trán Hứa Gia Ninh cũng đến nộp bài.“Anh trai hờ của tôi cũng muốn tham gia giải thi viết lần này à?”Hứa Gia Ninh mặt không đổi sắc, hếch cằm trào phúng: “Đến học sinh cá biệt cũng tham gia, vì sao tôi lại không thể chứ?”Lâm Sơ Tuệ vươn người, liếc qua tiêu đề của cậu ta.“HOT! HỒNG LÂU MỘNG - NHỮNG BÍ MẬT CHƯA TỪNG BẬT MÍ! SỰ THẬT KHIẾN NGƯỜI TA KHÔNG DÁM TIN! GIẢ BẢO NGỌC VÀ LÂM ĐẠI NGỌC VẬY MÀ…”“...”Miệng Lâm Sơ Tuệ thoáng co giật: “Cậu… thật sự tin cái ý tưởng nhảm nhí kia của Bạch Tuộc đại ca à?”Hứa Gia Ninh nghiêm túc đáp: “Tôi cảm thấy cái tựa này rất phù hợp những “nghiên cứu” về tác phẩm này của tôi.
Mặc dù thành tích của Chương Thừa Vũ không ra sao, nhưng cậu ta thực sự là một người sáng tạo.”“Sáng tạo cái búa á! Tiêu đề kiểu này chỉ cần lướt qua mấy tài khoản trong vòng bạn bè của ba cậu thôi cũng vơ đại được một nắm đó!”“Thật hả?”“Là người một nhà, tôi chân thành đề nghị cậu sửa lại tiêu đề đi, với cái tiêu đề kiểu này mà có thể giành giải thưởng tôi gọi cậu là ông cố luôn!”Hứa Gia Ninh lại cho rằng khả năng cảm nhận văn học của cậu ta chẳng có vấn đề gì, cậu ta thấy hay thì chắc chắn nó không tệ, cho nên kiên quyết nộp bài viết không chịu chỉnh sửa lại.Bạn ủy viên này là một người tương đối yên tĩnh ôn hòa, đặc biệt crush Hứa Gia Ninh, cảm thấy trên người cậu bạn cùng trường này có một thứ khí chất thư sinh, uyên bác, nội liễm khó mà miêu tả bằng lời.Sau khi nhận bài văn của Hứa Gia Ninh, cô vô cùng thành kính, run run liếc nhìn tiêu đề."HOT! HỒNG LÂU MỘNG - NHỮNG BÍ MẬT CHƯA TỪNG BẬT MÍ! SỰ THẬT KHIẾN NGƯỜI TA KHÔNG DÁM TIN! GIẢ BẢO NGỌC VÀ LÂM ĐẠI NGỌC VẬY MÀ…"Cô bạn ủy viên giải thi mặt trợn trắng như bị sét đánh nhìn chằm chằm Hứa Gia Ninh, ánh mắt có chút vỡ mộng.Lâm Sơ Tuệ cười nói: “Không đổi thì tùy cậu thôi, giờ cùng chờ kết quả tranh tài xem xem.”Hứa Gia Ninh: “Học như vậy mà cũng xứng so với tôi.”Lâm Sơ Tuệ: “Chờ xem ai là người cười cuối cùng.”…Lúc tan học, Lục Trì tiêu sái nhảy tường, trực tiếp xuyên qua ô cửa sổ rộng mở nhảy vào phòng học, khiến đám nữ sinh chung quanh giật mình la toáng lên.Động tác của cậu ta nước chảy mây trôi, ung dung ngồi xuống phía sau Lâm Sơ Tuệ, rút chai nước khoáng tu một mạch hết nửa bình.Lâm Sơ Tuệ lạnh lùng quay đầu: “Mong Lục huynh kiềm chế hormon mãnh liệt trong người một chút, đừng làm xấu hình ảnh các anh em trong đội thể thao nữa.”“Làm xấu hình ảnh? Hình như Lâm huynh có hiểu lầm gì với tiểu