Buổi chiều cuối tuần Tiêu Diễn đúng hẹn đi tới quảng trường Trung tâm Thương mại.Mấy người Lâm Sơ Tuệ, Lục Trì đã có mặt tại lầu 1 chờ từ sớm, gửi vị trí cho Tiêu Diễn.Thời điểm Tiêu Diễn đến, nhìn thấy cả đám thanh niên xúm quanh mấy cái máy bắn súng háo hức, phấn khởi y như đám trẻ con lần đầu được bố mẹ cho vào công viên giải trí.“Hứa Gia Ninh, không phải cậu bảo mình là cao thủ bắn súng sao? Làm được không đó!”“Tôi hơi bị nghề trò này đấy, chẳng phải bắn được mấy con thú bông liền sao?”Trong tay Hứa Gia Ninh ôm ba con gấu nhồi bông: “Mấy người muốn dùng một đồng tiền xu lấy được một gói Marlboro, khôn thế quê tôi đầy.
Ai mà bắn được cho nổi!”Quả nhiên Lâm Sơ Tuệ, Lục Trì và Chương Thừa Vũ hai mắt sáng ngời vây quanh cái máy bắn súng.
Bên trong kệ có nhiều nhãn hiệu thuốc lá, son môi Chanel, nước hoa cao cấp, thậm chí còn có iphone các loại, và nhiều thứ thú vị khác…Bánh răng chầm chậm chuyển động, chỉ cần có thể bắn trúng sẽ rơi xuống.Hứa Gia Ninh thất bại lần nữa, bất mãn nói: “Chỉ bắn thú bông không được à?”“Ngây thơ.” Lâm Sơ Tuệ đẩy cậu ta ra: “Việc gì cũng đến tay.
Xuống đi để bà đây tự ra tay.
Nhìn cho kỹ, đại ca nhất định sẽ bắn bao thuốc đó xuống.”Sau lưng, giọng nói trầm thấp của Tiêu Diễn truyền đến ---“Bạn học Lâm, cậu muốn bắn cái gì xuống cơ?”Thân hình Lâm Sơ Tuệ chấn động, cứng đờ xoay người lại, đập vào mắt là gương mặt đạm mạc lạnh lùng của Tiêu học thần.Hình như cậu ấy mới cắt tóc, tóc mái ngắn hơn một chút, càng làm nổi bật gương mặt cứng cỏi, lãnh đạm.
Hôm nay Tiêu Diễn mặc một bộ đồ xám, áo phông cổ tròn, sạch sẽ, thơm mùi nắng.Ánh mắt cậu liếc cây súng trên tay Lâm Sơ Tuệ rồi lại nhìn túi Marlboro trên kệ, ngữ điệu lạnh thấu xương: “Nói! Muốn bắn cái gì xuống?”Lâm Sơ Tuệ vội vàng nhét cây súng vào tay Lục Trì, cả giận quát: “Đúng đó! Tôi đã nói chỉ bắn thú nhồi bông thôi, ông lại cứ khăng khăng đòi bao thuốc lá kia.
Thanh thiếu niên còn đang ngồi trên ghế nhà trường, trước mắt còn lo ôn tập, thi cử cần sinh hoạt lành mạnh, nói không với các tệ nạn xã hội, tránh xa khói thuốc.
Bạn học Lục à, ông thật sự, thật sự khiến tôi quá thất vọng.”Lục Trì: ????Lâm Sơ Tuệ ngượng ngùng nhìn Tiêu Diễn: “Học thần, chúng ta đừng chơi với mấy bạn học sinh xấu này, đi thôi.”Nói xong cô quay người muốn chạy, Tiêu Diễn một tay xách cổ áo Lâm Sơ Tuệ, kéo cô đến trước máy đồ chơi kia, nghiêm khắc nói: “Lâm Sơ Tuệ đừng có rắn đóng giả lươn, nói dối với tôi.”Lâm Sơ Tuệ nhìn sắc mặt băng lãnh của Tiêu học thần, thoáng sợ hãi, thành thành thật thật khai: “Tôi chỉ định bắn bao thuốc kia xuống thôi.
Chỉ là trò chơi, không định hút thuốc thật mà.”Cô đã cai thuốc, sẽ không dây vào thứ này nữa.“Thật đó.” Lục Điềm Bạch nhảy vào thanh minh giúp bạn: “Sơ Sơ thật sự không hút thuốc đâu, là anh trai tôi muốn lấy nên mọi người thi xem ai bắn được trước.”Tiêu Diễn liếc nhìn Lục Trì.
Lục Trì nhún vai đáp: “Tôi đã lớn tướng rồi cậu cũng muốn quản sao?”“Cậu lớn hay không cũng chẳng liên quan đến tôi, tôi cũng không có ý định lo chuyện bao đồng.” Tiêu Diễn buông lỏng tay Lâm Sơ Tuệ, bàn tay đè lên đầu Lâm Sơ Tuệ, cảnh cáo nói: “Tôi chỉ muốn quản cậu ta.”Lâm Sơ Tuệ thấy ngữ khí của Tiêu học thần đã bớt tức giận mới thầm thở phào nhẹ nhõm, lộ ra một khuôn mặt luồn cúi lấy lòng điển hình, giả lả nói: “Đi thôi! Đi thôi.”“Bỏ ra nhiều xu vậy mà cứ thế bỏ đi á?” Hứa Gia Ninh hùng hổ hỏi: “Ít nhất cũng phải gỡ lại chút vốn chứ?”“Cậu còn muốn bắn thêm búp bê hả?”Hứa Gia Ninh quay đầu không cam lòng, nhìn máy trò chơi, lẩm bẩm: “Ít ra cũng phải lấy được con iphone chứ? Lỗ quá!”“Này này đây chính là biểu hiện của một con bạc đấy.
Cờ bạc người không chơi là người thắng, người chơi cố chắc chắn không thắng.” Lâm Sơ Tuệ phê bình: “Càng thua càng đỏ mắt, coi chừng đến cái quần sịp cũng không còn đâu.”Hứa Gia Ninh trước giờ không tin trời, không tin đất, chỉ tin mình, cứng đầu cứng cổ tiếp tục chơi, nhưng mà so với thuốc lá thì mấy thứ hàng hiệu như nước hoa, son môi càng khó thao tác hơn.
Tấm che không ngừng di động, phải bắt được chính xác khoảnh khắc trong chớp mắt đó, không chút sai sót may ra mới bắn hạ được.Cậu ta thử đi thử lại nhiều lần, đã bỏ ra ít nhất 200 tệ mà vẫn xôi hỏng bỏng không.Mặt Hứa Gia Ninh đỏ lên vì kích động.Lâm Sơ Tuệ thấy bộ dạng này của cậu ta, thực tình hết cách, đúng là có máu của ‘dân cờ bạc’.“Cậu thiếu điện thoại dùng hay sao? Đây vốn là trò may rủi! Nếu dễ ăn bên trung tâm chẳng lỗ sấp mặt.
Làm gì có tư bản nào ngu, đừng cố đấm ăn xôi nữa coi chừng mất hết sạch giờ.”“IM.”“Được rồi, được rồi, em gái hờ qua giúp ông anh hờ một tay.
Khổ lắm.
Việc gì cũng đến tay.”Lâm Sơ Tuệ tự nhận kỹ thuật chẳng bằng ai nhưng ít nhất vẫn hơn Hứa Trà Xanh.Cô thử thao tác mấy lần, kết quả… không khá khẩm hơn Hứa Gia Ninh là bao.Trò chơi này rất vi diệu, khiến người chơi cảm thấy chỉ kém chút nữa là có thể bắn được, nhưng kết quả vẫn bị chệch trong tích tắc.
Dù là ai khi đối diện với cảm giác chỉ kém chút may mắn là thắng sẽ dễ dàng bị kích thích lòng hơn thua, vậy là càng máu chơi, bị tẩy não rằng chỉ cần cố gắng chút nữa sẽ thành công.Tiêu Diễn ôm cánh tay, sống chết mặc bay.Lâm Sơ Tuệ thử thách mấy lần vẫn thất bại, quay lại hỏi Tiêu Diễn: “Học thần, kỹ thuật của cậu thế nào? Nhắm thắng được trò này không?”“Kỹ thuật của tôi đương nhiên rất được.”“Qua đây thử chút.”Tiêu Diễn tựa bên một cái máy bắn súng mặt không gợn sóng đáp: “Nhưng học thần không có hứng thú.”Lâm Sơ Tuệ bĩu môi, lấy điện thoại di động ra, lần nữa quét đổi xu, Tiêu Diễn vươn tay nhặt một đồng xu, nhàn nhạt nói: “Trừ khi cậu cầu xin tôi.”Lâm Sơ Tuệ còn đang sợ cậu ta vì vụ bao thuốc lá mà tức giận với mình, nghe vậy cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, thoải mái thở ra, vô cùng phối hợp kéo góc áo Tiêu học thần, làm nũng: “Van xin cậu đó, học thần đại ca.
Bạn học cùng bàn đỉnh của đỉnh! Giúp tôi được không?”Ban đầu Tiêu Diễn chỉ thuận miệng nói mà thôi, ai nghĩ cô gái này có thể dễ dàng lật mặt như vậy, cậu không còn lý do để cự tuyệt, đành dứt khoát cầm lấy đồng tiền xu bỏ vào rãnh máy: “Nước hoa, son môi hay iphone?”“Son đi, nhìn có vẻ dễ hơn.”Cô nói cũng chưa nói xong đã nghe “Bang” một tiếng, hộp đựng iphone rơi xuống cái “Bịch”.Lâm Sơ Tuệ trợn mắt há mồm không nói lên lời.“Ngại quá, trượt tay.” Tiêu Diễn nhặt cái iphone lên đưa cho Lâm Sơ Tuệ: “Lần này sẽ lấy son môi cho cậu.”Lâm Sơ Tuệ không thể tin nổi, gõ gõ hộp iphone xem thử xem bên trong có điện thoại thật không, còn chưa kiểm chứng đủ thì “Bang” một tiếng nữa! Một thỏi son Chanel rơi xuống.Tiêu Diễn nhặt thỏi son môi, mở ra nhìn một lúc mới đưa cho Lâm Sơ Tuệ: “Hình như là hàng thật, có thể dùng.”Hứa Gia Ninh vỗ tay đôm đốp, chưa từng tâm phục khẩu phục Tiêu Diễn như vậy.“Mẹ nó, học thần đúng là trâu bò.”“Đây là điện thoại thật hay là điện thoại đồ chơi vậy?”“Không thể nào! Khó tin v~.”…Lâm Sơ Tuệ ngồi xổm xuống, mở hộp iphone, lấy chiếc điện thoại bên trong ra, thử khởi động.
Màn hình bật sáng.“Điện thoại thật anh em ạ!”“Mẹ nó!”Lục Trì kéo tay Tiêu Diễn: “Anh hai, anh bắn giúp em một cái thôi! Anh em ta… anh em ta chia 50:50.”Tiêu Diễn cự tuyệt: “Không.”“Vì sao?”“Tôi từ chối cơ hội thầy chủ nhiệm cho, không phải để tới đây chơi trò chơi.”“Nhà ông thiếu 1 cái iphone sao?” Chương Thừa Vũ đẩy Lục Trì ra, thấp giọng nói: “Học thần người ta hy sinh thời gian cuối tuần quý giá đến đây là vì lời hẹn ước với Sơ Ca, ông có thể nhanh nhạy lên một tí được