Anh mặt mày thâm thúy, lúc rũ mắt xuống nhìn cô, trong đáy mắt không có quá nhiều cảm xúc đặc biệt.
Ngữ khí nhàn nhạt, khiến cho người ta nghiền ngẫm suy nghĩ không biết lời anh vừa hỏi có ý gì.
Quý Thanh Ảnh ngừng lại, chậm rì rì nói: "Nếu em nói em đang đếm số lông mi của anh thì anh có tin không?"
"..."
Phó Ngôn Trí không lên tiếng.
Như để chứng minh mình thật sự chỉ đếm lông mi, cô rất bình tĩnh mà bổ sung một câu: "Lông mi của anh so với đại đa số nữ giới còn dài hơn."
Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô, người trước mặt thần sắc bình tĩnh, hoàn toàn không hiểu "thẹn thùng" là gì.
Anh hơi dừng lại, đang muốn nói thêm gì đó, bên kia bỗng nhiên vang lên tiếng thét chói tai.
- --- Là nữ đoàn trên đài đổi quần áo, mặc áo sơ mi trắng oversized, nhảy trên ghế.
Dáng người các cô nàng quyến rũ, khiến cho người xem liên tục thét chói tai.
Quý Thanh Ảnh bắt được cơ hội, lập tức chuyển chủ đề: "Phó Ngôn Trí, anh cảm thấy sao?"
"Cái gì?"
Có thể là do vừa tỉnh ngủ, giọng nói của anh có chút khàn khàn.
Quý Thanh Ảnh vừa nói vừa nhìn: "Vũ đạo trên đài."
"Không biết."
"?"
Quý Thanh Ảnh nghẹn lại, đối với anh tỏ vẻ cạn lời.
Cô quay đầu nhìn anh, lúc này mới phát hiện anh đã sớm thu hồi ánh mắt.
Giống như không có một chút hứng thú nào với vũ điệu nóng bỏng trên đài.
Quý Thanh Ảnh nhìn chằm chằm anh, kinh ngạc hỏi: "Anh không thích xem loại biểu diễn này à?"
Phó Ngôn Trí bất đắc dĩ nâng mắt: "Ừ."
Quý Thanh Ảnh: "... Không phải nói đàn ông đều thích thể loại này à?"
Cô nhỏ giọng nói chuyện, nên Phó Ngôn Trí nghe không rõ.
"Ừm?"
"Không có gì ạ."
Quý Thanh Ảnh cong cong khóe môi, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của mình quá là tốt, còn tìm được một bảo vật như thế này.
"Em khen anh hành xử khác người."
Phó Ngôn Trí: "..."
Anh lãnh đạm liếc cô, không tiếp lời.
Quý Thanh Ảnh cũng không thèm để ý đến anh, tiếp tục nhìn lên sân khấu.
Hai người yên tĩnh trở lại.
Quý Thanh Ảnh chuyên chú nhìn màn biểu diễn trên sân khấu, Phó Ngôn Trí thì nhìn điện thoại. Cô ngẫu nhiên liếc mắt một cái, nhìn thấy một đoạn tiếng Anh nền trắng chữ đen.
Quý Thanh Ảnh nhìn thấy rõ ràng mấy từ này, biết luôn là anh đang xem cái gì.
- -- Anh đang xem tài liệu y học.
Toàn là tiếng Anh.
Quá giỏi.
Đợi cho đến khi nữ đoàn biểu diễn ở quán bar kết thúc, ba người lên đường về nhà.
Công việc của Diệp Trăn Trăn còn chưa làm xong, sau khi bàn bạc với Quý Thanh Ảnh, hai người định thức đêm làm tiếp.
Phó Ngôn Trí nghe hai người nói chuyện, giọng nói thanh lãnh hỏi: "Thức đêm?"
Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Theo yêu cầu của con bé thì cần phải đẩy nhanh tiến độ mới xong được, mà em chỉ có hai ngày này là có thời gian rỗi để dạy nó thôi, nên chỉ có thể thức đêm."
Cô ghé mắt nhìn Diệp Trăn Trăn: "Em chịu được không?"
Diệp Trăn Trăn gật đầu: "Đương nhiên là được rồi ạ."
Cô ấy nhìn Quý Thanh Ảnh, có chút tò mò: "Học tỷ Quý, ngày kia chị phải bận rộn công việc ạ?"
"Ừ."
Quý Thanh Ảnh cười cười: "Chị nhận việc chỉ đạo trang phục cho một bộ phim điện ảnh, phải chạy đến chạy đi theo đoàn phim, thời gian ở nhà chắc là không nhiều lắm."
Nghe vậy, mắt Diệp Trăn Trăn sáng rực lên: "Thật tuyệt quá, là phim gì thế ạ?"
"Tạm thời chị phải giữ bí mật."
Diệp Trăn Trăn hiểu rõ, nhẹ gật đầu: "Thật tuyệt quá, sau này có phải là có thể đi đến rạp phim xem không ạ?"
Quý Thanh Ảnh bật cười: "Hẳn là có thể."
Sau khi ba người về đến nhà, Phó Ngôn Trí dặn dò Diệp Trăn Trăn hai câu, thì tùy ý để cô ấy đi.
Sau khi Diệp Trăn Trăn vào nhà, anh rũ mắt nhìn về phía Quý Thanh Ảnh: "Cái kia làm phiền cô rồi."
"Không phiền đâu ạ."
Quý Thanh Ảnh mặt mày tươi cười nói tiếp: "Nhưng có phải em có thể tìm anh đòi thù lao không?"
Phó Ngôn Trí: "..."
Anh nâng mắt một chút, lẳng lặng nhìn cô.
Cặp mắt kia, không có quá nhiều thâm ý hay cảm xúc, nhưng lại hấp dẫn ánh mắt cô nhìn vào.
Quý Thanh Ảnh bị anh nhìn, không hiểu sao có chút khẩn trương.
Cô mím môi, biểu tình nghiêm túc nhìn anh: "Em nói đùa thôi."
Cô chỉ chỉ: "Em rất sẵn lòng dạy con bé."
Phó Ngôn Trí thấp giọng trả lời: "Tôi nghe con bé nói cô không yêu cầu nó nộp học phí?"
Quý Thanh Ảnh cười cười, đơn giản nói: "Chuyện này cũng chẳng tốn sức, em cũng không dạy cho nó nhiều lắm."
Phó Ngôn Trí gật đầu, nói: "Sau này có gì cần giúp đỡ thì nói với tôi."
Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt: "Được ạ."
Phục vụ tới tận cửa, cô đương nhiên sẽ không từ chối.
Mặc dù việc cô giúp Diệp Trăn Trăn cũng không phải vì Phó Ngôn Trí, nhưng nếu có thể một công đôi việc, thì dại gì mà không làm.
Cả đêm này, Quý Thanh Ảnh và Diệp Trăn Trăn về cơ bản đều không ngủ.
Ngoại trừ Diệp Trăn Trăn nửa đêm chịu không nổi mà ngủ một tiếng, thì các cô đều bận rộn cả đêm.
Sườn xám làm thủ công hoàn toàn không hề dễ dàng như trong tưởng tượng, phải lấy số đo, vẽ bản thiết kế, cắt may, mỗi một bước đều cần tự thân vận động.
Lúc khâu vá, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi thì sẽ xuất hiện sai lầm, có khả năng sẽ phải làm lại từ đầu.
Một đêm qua đi, kim giờ dịch chuyển nửa vòng.
Ánh dương ngoài cửa sổ càng lúc càng sáng, một bộ sườn xám được hình thành.
Làm xong bước cuối cùng, Quý Thanh Ảnh mặc sườn xám lên người ma nơ canh, nháy mắt làm cho cả căn hộ đều sáng lên.
Bộ sườn xám treo ở nơi này, làm cả căn phòng trở nên tươi đẹp.
Khoảnh khắc bộ sườn xám được hoàn chỉnh, cơn buồn ngủ của Diệp Trăn Trăn trong nháy mắt bay biến mất.
Cô ấy kinh hỉ nhìn về phía Quý Thanh Ảnh: "Học tỷ Quý! Thật là đẹp quá!"
Trong mắt Quý Thanh Ảnh đựng đầy ánh sáng, cô nhìn nhìn, dịu dàng cười nói: "Chúc mừng em, làm tốt lắm."
Diệp Trăn Trăn kích động không thôi, một tay ôm lấy cô: "Cảm ơn chị, học tỷ Quý!"
Quý Thanh Ảnh cười, cô có thể lý giải được tâm tình kích động của cô nàng.
"Không cần cảm ơn chị, phần lớn đều là em hoàn thành mà, chị chỉ dạy em một chút kiến thức cơ bản thôi."
Diệp Trăn Trăn lắc đầu, vừa định nói chuyện thì chuông cửa vang lên.
Quý Thanh Ảnh sửng sốt: "Để chị mở cửa."
"Em đi WC ạ."
Phó Ngôn Trí nhìn người mở cửa, ánh mắt dừng trên mặt cô một lát: "Đang bận à?"
"Cũng không bận lắm ạ."
Quý Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn anh: "Sao anh lại đến đây?"
Phó Ngôn Trí "Ừ" một tiếng, đưa đồ trong tay cho cô: "Ăn bữa sáng xong rồi lại tiếp tục."
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, nhận lấy bữa sáng cầm trong tay rồi nhìn nhìn.
"Em cảm ơn ạ."
Phó Ngôn Trí không nhiều lời, thấp giọng nói: "Bận rộn xong thì đưa Diệp Trăn Trăn về giúp tôi, tôi đi làm trước."
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh đối với thái độ lạnh lùng vô tình của anh tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Được ạ."
Sau khi nhìn Phó Ngôn Trí đi vào thang máy, Quý Thanh Ảnh mới đóng cửa lại.
"Học tỷ Quý, ai thế ạ?"
"Anh trai em."
Diệp