Quý Thanh Ảnh mở khóa điện thoại rồi đưa cho anh.
Phó Ngôn Trí rũ mắt, nhập số điện thoại của mình vào.
Cô nhìn nhìn rồi nghiêm túc hỏi: "Bác sĩ Phó, bây giờ không có ai gửi tin nhắn nữa."
Cô nhìn nét mặt của người đàn ông, hàm súc lại ngay thẳng: "Giờ người ta dùng WeChat là chủ yếu."
Phó Ngôn Trí dừng lại, thần sắc lãnh đạm nhấn mở WeChat của cô.
Cũng không nhìn nhiều thêm, trực tiếp nhập tên tài khoản của mình vào khung tìm kiếm rồi nhấn thêm bạn.
Thấy anh làm xong, Quý Thanh Ảnh cố gắng ép khóe môi đang cong lên của mình xuống, ngữ điệu mềm mại nhẹ nhàng: "Cảm ơn bác sĩ Phó."
Cô ngửa đầu nhìn anh: "Vậy em về trước nhé."
"Ừ."
Quý Thanh Ảnh không nhiều lời với anh nữa, đón taxi rồi bước lên.
Chờ xe đi rồi, Phó Ngôn Trí mới quay lưng trở lại bệnh viện.
Vừa mới bước vào phòng, Từ Thành Lễ liền quay đầu nhìn anh, ánh mắt hung ác, giống như đang nhìn một người vô cùng độc ác.
"Cậu vừa rồi sao vậy?"
Phó Ngôn Trí vẻ mặt lạnh nhạt, ngồi tại chỗ: "Cái gì?"
Từ Thành Lễ nghẹn lại, muốn phun tào hành vi vừa rồi của anh. Nhưng lời nói tới bên miệng rồi, lại biến thành: "Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi em họ cậu bao lớn rồi thôi."
Phó Ngôn Trí không phải là người thích nói về chuyện nhà.
Lúc trước Diệp Trăn Trăn đến đưa cơm cho anh, nhưng cô ấy không thích mùi của bệnh viện, đều là trước lúc đến gọi điện thoại cho anh, bảo anh ra cổng bệnh viện lấy.
Cũng chính vì vậy, nên tuy rằng Từ Thành Lễ biết anh có em họ, nhưng chưa từng gặp qua.
Anh ta cũng không biết được Phó Ngôn Trí lại có một người em họ xinh đẹp như vậy.
Nghĩ vậy, anh ta nói: "Gen di truyền ngoại hình nhà cậu mạnh thật đấy, em họ cậu còn đẹp hơn cậu nhiều."
Phó Ngôn Trí không tiếp lời.
Từ Thành Lễ cũng không thèm để ý đến sự lạnh nhạt của anh, tiếp tục bà tám: "Em ấy có bạn trai chưa?"
"Sao?"
Phó Ngôn Trí lạnh nhạt hỏi: "Cậu có hứng thú với em họ của tôi à?"
Mắt Từ Thành Lễ sáng rực lên, kinh ngạc nói: "Chu choa mạ ôi, cậu bây giờ thông suốt rồi hả? Tôi còn chưa nói xong mà cậu đã hiểu ý tôi luôn rồi."
Vừa dứt lời, âm thanh của Phó Ngôn Trí cũng theo đó rơi xuống.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Anh không chút lưu tình nói: "Em họ tôi chướng mắt cậu."
Từ Thành Lễ: "..."
Anh ta tức chết mất, trừng mắt nhìn anh: "Phó Ngôn Trí, cậu nói xem có phải cậu quá phận hay không hả? Sao cậu biết được em họ cậu có chướng mắt tôi hay không? Tôi cũng không kém mà!"
Phó Ngôn Trí "Ừ" một tiếng, nhàn nhạt nói: "Em họ tôi đang là sinh viên, cậu cảm thấy tuổi cậu có hợp không?"
Nói xong, anh đứng dậy xốc tấm rèm đằng sau lên: "Tôi đi nghỉ trưa đây."
"..."
Từ Thành Lễ nhìn anh nhấc tấm rèm lên rồi lại buông xuống, mấy câu nói thô tục dạo một vòng trong miệng rồi vẫn nuốt xuống.
Thôi được rồi.
Mình không thể phá hoại sinh viên đại học được.
Diệp Trăn Trăn cũng không biết mình trong lúc vô tình đã bị người ta "nhớ thương", sau đó lại "từ bỏ".
Cô hắt xì mấy cái, ở trong nhà Quý Thanh Ảnh chuyên tâm nghiên cứu máy may.
Lúc Quý Thanh Ảnh trở về, cô ấy đã có cảm giác.
"Học tỷ Quý."
Tâm tình Quý Thanh Ảnh rất tốt, cười cười, rũ mắt nhìn cô ấy: "Cảm giác sao rồi?"
"Vẫn tốt ạ, nhưng mà em vẫn chưa chọn được vải cơ."
Cô ấy khó xử nói: "Em phân vân không biết chọn loại nào trong hai loại vải kia, chị nhìn giúp em được không ạ?"
"Được."
Quý Thanh Ảnh nhìn hai tấm vải mà cô ấy đã chọn, thấp giọng hỏi: "Chủ đề là gì?"
Diệp Trăn Trăn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhìn mặt hồ ngoài cửa sổ bị gió thổi qua mà nổ lên gợn sóng, nghiêm túc nói: "Mùa xuân ạ, em muốn cho mọi người cảm nhận được hơi thở của mùa xuân."
Quý Thanh Ảnh gật đầu, thấp giọng nói: "Chọn tấm vải ren thêu này đi."
Cô nói: "Vải ren thêu hoa ở trên, kết hợp với khuy hồ điệp, sẽ tương đối phù hợp."
Cả hai kết hợp cùng một chỗ, sẽ tạo nên một bức tranh mùa xuân.
Trời xanh mây trắng, phía dưới hoa nở rộ, bươm bướm lưu luyến bay múa ở trên.
Gió nhẹ nhàng phất qua, mùa xuân đến rồi.
Diệp Trăn Trăn vội vàng gật đầu: "Vâng ạ."
Quý Thanh Ảnh nhìn bản thiết kế của cô ấy, cô ấy có ý tưởng của chính mình, tổng thể mà nói thì không tệ, nhưng những chi tiết nhỏ trong đó thì cần phải cải thiện.
Quý Thanh Ảnh là dân chuyên trong lĩnh vực sườn xám, về cơ bản cái gì cũng biết.
Cô dạy Diệp Trăn Trăn làm khuy bọc, dùng vải ren thêu cuộn lại, sau đó bao khe hở, rồi thắt lại.
Khuy hồ điệp sinh động như thật, đặt dưới ánh mặt trời, thật sự rất giống.
...
Cả một buổi chiều, hai người bận tối mày tối mặt.
Người mẫu là bạn học của Diệp Trăn Trăn, vì muốn lấy số đo để cắt may, nên cô bé cũng bị Diệp Trăn Trăn liên tục gọi đến.
Lúc tan tầm, Phó Ngôn Trí nhận được điện thoại của mợ.
"Ngôn Trí, cháu tan làm rồi à?"
Phó Ngôn Trí gật đầu chào hỏi với đồng nghiệp bên cạnh, giọng nói thanh lãnh trả lời: "Vâng, cháu đang định về."
Mợ hiểu rõ: "Cháu biết Trăn Trăn đang ở đâu không?"
Bà lẩm bẩm: "Con bé này nói muốn đi tìm một vị học tỷ để may quần áo, chạy đi từ trưa đến giờ rồi, cũng không thèm nhận điện thoại của mợ."
Phó Ngôn Trí hơi ngẩn ra, trấn an bà: "Mợ đừng lo, chắc là nó không nghe thấy, để cháu gọi hỏi nó xem."
"Ừ, cháu gọi nó giúp mợ."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Quý Thanh Ảnh vừa định gọi cho Quý Thanh Ảnh, thì sau lưng có người kêu lên.
"Bác sĩ Phó."
Phó Ngôn Trí dừng bước chân, quay đầu nhìn người đang đi tới.
"Có việc gì?"
Ngữ điệu của anh lãnh đạm, không có chút cảm giác phập phồng nào. Mặc dù anh biết tính cách của Tô Uyển Oánh, nhưng vẫn có chút khó chịu.
Cô ta mím môi, ngửa đầu nhìn anh: "Đêm nay anh không cần tăng ca à?"
Phó Ngôn Trí gật đầu.
Thấy anh như vậy, Tô Uyển Oánh cười cười: "Đêm nay anh có rảnh không?"
Cô nói: "Hôm nay là sinh nhật em, muốn đi ăn một bữa cùng đồng nghiệp."
Lúc cô nói chuyện, trong giọng nói mang theo một chút cẩn thận và chờ đợi.
Sợ bị cự tuyệt, nhưng lại khát vọng anh có thể tới.
Đôi mắt đang nhìn Phó Ngôn Trí kia, tràn ngập mong đợi.
"Xin lỗi."
Giọng nói Phó Ngôn Trí lạnh nhạt trước sau như một: "Buổi tối có việc."
Anh nói: "Mọi người chơi vui vẻ đi, tôi không đi được."
Nói xong, anh cũng không đợi Tô Uyển Oánh nói gì nữa, xoay người rời đi.
Từ Thành Lễ ở bên cạnh nhìn, duỗi tay vỗ vỗ bả vai cô: "Bác sĩ Tô sinh nhật vui vẻ, tôi cũng về trước đây."
Tô Uyển Oánh cắn môi, miễn cưỡng cười cười: "Vâng."
Từ Thành Lễ bước nhanh đuổi kịp Phó Ngôn Trí, nhịn không được nói: "Cậu có phải vô tình quá rồi không, cậu không thấy bác sĩ Tô muốn khóc đến nơi rồi đấy à? Hơn nữa chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi, nhà cậu thực sự có việc gì à? Ngoại trừ đọc sách với ngủ, cậu còn có hoạt động giải trí gì khác chắc?"
Phó Ngôn Trí cúi đầu gửi tin nhắn cho Quý Thanh Ảnh, nói hai chữ với anh ta: "Không có."
Từ Thành Lễ: "..."
Anh ta im lặng bi thương vì bác sĩ Tô ba giây.
"Bác sĩ Tô thích cậu đúng là khổ tám đời mà."
Phó Ngôn Trí không để ý tới anh ta nói bậy nói bạ, trực tiếp đi đến bãi đỗ xe.
Lái xe về nhà.
Lúc Quý Thanh Ảnh nhìn thấy tin nhắn của Phó Ngôn Trí, đã là hai mươi phút sau.
Cô nhìn rồi trả lời: 【Con bé ở chỗ em.】
Vừa gửi tin nhắn, thì chuông cửa vang lên.
Cô nhìn Diệp Trăn Trăn đang còn ngồi chỗ máy may, đứng dậy mở cửa.
Đèn hành lang theo tiếng mở cửa mà sáng lên, cô vừa nâng mắt liền thấy người đàn ông đang đứng trước cửa.