Ý cười trên mặt cô rõ ràng, đồng tử sóng sáng, xinh đẹp sáng rực.
Người vừa đến, hành lang tĩnh mịch trong vô tình dường như có thêm ánh sáng.
Lời nói của cô rõ ràng mang ý trêu ghẹo, nhưng giọng nói lại rất mềm mại, khiến Phó Ngôn Trí theo bản năng hơi ngẩn ra.
Anh còn chưa kịp phản ứng lại, thì bé gái quay đầu nhìn cô, chớp chớp mắt hỏi: "Anh ơi, chị ấy là ai thế ạ?"
Phó Ngôn Trí hơi ngừng, thấp giọng nói: "Bạn của anh."
Tiểu Manh ngoan ngoãn gật gật đầu, chỉ vào Quý Thanh Ảnh nói: "Chị ấy xinh đẹp cực luôn."
Cô bé nở nụ cười, hai lúm đồng tiền bên má hiện lên: "Đẹp giống anh trai bác sĩ ấy."
Quý Thanh Ảnh không nhịn được, bật cười.
Cô bước lên phía trước, lúc đi đến trước mặt hai người thì khom lưng ngồi xổm xuống, duỗi tay xoa đầu cô bé: "Ngoan quá, em cũng xinh lắm."
Tiểu Manh gật đầu: "Anh trai cũng bảo em ngoan."
Khóe môi Quý Thanh Ảnh ngậm ý cười nhìn Phó Ngôn Trí.
"Là cô bé ạ?"
Ý cô là người bạn nhỏ cho anh kẹo.
Phó Ngôn Trí gật đầu.
Quý Thanh Ảnh và bé gái giống như vừa gặp đã quen.
Cô lớn lên xinh đẹp, trẻ con đều thích mấy chị gái xinh đẹp, hơn nữa tính cách cô dịu dàng, không có người nào không thích cô.
Không lâu sau, mẹ của đứa bé sau khi bận rộn xong mọi chuyện đến đây.
Nói lời cảm ơn hai người xong thì dẫn cô bé về phòng bệnh.
Người đi rồi, hai người mới có thời gian nói chuyện.
Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô: "Đến khi nào?"
"Vừa tới thôi ạ."
Quý Thanh Ảnh ngước mắt nhìn anh, cười cười: "Anh ăn cơm chưa?"
"Rồi."
Quý Thanh Ảnh "dạ" một tiếng, vừa định nói gì đó, thì chú ý thấy Phó Ngôn Trí hơi nâng mắt.
Cô nhìn theo, thấy cách đó không xa có hai người mặc đồ y tá đang nhìn hai người bọn cô, nhỏ giọng thì thầm gì đó.
Phó Ngôn Trí hơi nhíu mày, thấp giọng nói: "Tới phòng làm việc."
Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, không kháng cự đi theo anh.
Phòng làm việc so với trong tưởng tượng của Quý Thanh Ảnh thì còn yên tĩnh hơn, bên trong một bóng người cũng không có.
Cô nhìn nhìn, nhướng mày: "Bác sĩ Từ không có ở đây ạ?"
Phó Ngôn Trí nhàn nhạt trả lời.
Anh cầm cái cốc qua, khom lưng rót một cốc nước ấm rồi đưa cho cô.
Quý Thanh Ảnh nhận lấy, nhấp một ngụm rồi nói: "Đây là quà em vừa mua trong cửa hàng lưu niệm, anh nhìn thử xem có ổn không, nếu không ổn thì em lại mua cái khác."
Phó Ngôn Trí hơi ngẩn ra.
Anh đưa mắt nhìn cái túi màu hồng nhạt cô vừa đặt xuống, có chút ngoài ý muốn.
Quý Thanh Ảnh nhìn sự trầm mặc của anh, nghi ngờ hỏi: "Anh không xem thử xem sao ạ?"
Phó Ngôn Trí mở ra.
Lúc nhìn thấy những đồ vật rực rỡ muôn màu bên trong, anh nhíu mày: "Sao mua nhiều vậy?"
Quý Thanh Ảnh liếc mắt nhìn anh: "Cũng không nhiều lắm mà."
Cô lấy dây cột tóc, dây chun, còn có một quả cầu pha lê và kẹp tóc nhỏ ra khỏi túi, nhẹ giọng nói: "Trẻ con đều thích mấy thứ này, không nhiều đâu ạ."
Phó Ngôn Trí im lặng.
ANh nhìn mấy thứ đồ trong tay cô, phấn phấn nộn nộn, đúng là những thứ trẻ con thích.
Anh thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Quý Thanh Ảnh bật cười, hỏi lại: "Cảm ơn gì cơ ạ?"
"..."
Vì đề phòng Phó Ngôn Trí sẽ làm ra hành động khiến cô tức giận, trước khi anh kịp lên tiếng, Quý Thanh Ảnh vội vàng nói: "À đúng rồi, đừng nói đến cái gì mà trả tiền cho em."
Cô nói: "Nếu không em sẽ tức giận đấy."
Ánh mắt Phó Ngôn Trí sâu thẳm nhìn cô, vừa định từ chối thì Quý Thanh Ảnh nhanh chóng quyết định nói: "Nếu anh cảm thấy đang lợi dụng em, thì buổi tối nào đó anh tan làm đúng giờ mời em một bữa cơm, sau đó đi dạo phố cùng em cũng được?"
Hai người im lặng đối diện với nhau một lúc.
Phó Ngôn Trí nhìn ánh mắt đầy quật cường của cô, thấp giọng nói: "Được."
Trong giọng nói của anh, có sự thỏa hiệp mà từ trước đến giờ anh chưa từng có.
Phó Ngôn Trí không thích thiếu nợ ân tình của người khác.
Hôm nay nếu là người khác, dù có nói như thế nào đi nữa, anh cũng sẽ đưa tiền cho người ta.
Không khí yên tĩnh lại.
Quý Thanh Ảnh rũ mắt uống nước, sau khi uống hết cốc nước, cô mới hỏi: "Trưa nay anh không nghỉ ngơi ạ?"
"Vừa bận xong."
"Ồ."
Quý Thanh Ảnh gật gật đầu: "Vậy anh nghỉ ngơi đi, em về trước đây."
Phó Ngôn Trí nhìn cô, đột nhiên nói: "Về nhà còn việc gì phải làm không?"
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, không hiểu ý anh lắm, nhưng vẫn thành thật lắc đầu: "Không có ạ."
Cô nói: "Em ở nhà một mình chán lắm, định đi dạo gần đây thôi, chạng vạng sẽ vòng lại bệnh viện."
"Không về nhà?"
Phó Ngôn Trí nhàn nhạt hỏi.
Quý Thanh Ảnh gật đầu.
Tuy rằng đã ba ngày không gặp, nhưng hai người vẫn giữ liên lạc.
Phó Ngôn Trí hiểu rõ.
Anh gật gật đầu, dặn dò cô: "Ừm, tối nay tới thì gọi cho tôi."
Quý Thanh Ảnh cong môi cười cười, con mắt cong cong: "Được ạ."
Sau khi Quý Thanh Ảnh rời đi, Phó Ngôn Trí cũng không nghỉ ngơi.
Anh có thói quen ngủ trưa, nhưng chỉ có nửa giờ để nghỉ ngơi.
Người vừa đi, liền có người nhà bệnh nhân đến hỏi anh về bệnh tình người bệnh.
Nói chuyện với người nhà bệnh nhân xong là gần hai giờ.
Phó Ngôn Trí vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy túi giấy màu hồng nhạt gần đấy.
Suy nghĩ một lát, anh cầm cái túi đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, liền đụng phải Triệu Dĩ Đồng từ ngoài trở về.
Lúc Triệu Dĩ Đồng nhìn thấy Phó Ngôn Trí, hơi sửng sốt một chút: "Bác sĩ Phó?"
Phó Ngôn Trí gật đầu, thần sắc lãnh đạm đi qua người cô ấy.
"Chờ một chút."
Triệu Dĩ Đồng không biết chuyện Quý Thanh Ảnh đã gặp anh, trưa nay cô ấy đi ăn cơm cùng đồng nghiệp, cơm nước xong còn đi mua chút đồ lặt vặt, giờ mới trở về.
Nghe vậy, Phó Ngôn Trí dừng bước, quay đầu nhìn cô ấy: "Có chuyện gì?"
Triệu Dĩ Đồng mím môi, nhìn thần sắc của anh: "Em họ kia của anh..."
Phó Ngôn Trí thấp giọng hỏi: "Em họ nào?"
Triệu Dĩ Đồng hơi ngừng lại, vội vàng sửa miệng: "Là đại mỹ nhân đang theo đuổi anh ấy."
Cô ấy thừa thế xông lên nói: "Hôm nay cô ấy có tới đây tìm anh, nhưng lúc đó anh đang bận, em nói cô ấy lên sân thượng tìm anh, nhưng hình như cô ấy không đi thì phải."
Phó Ngôn Trí gật đầu, mặt mày lạnh nhạt: "Ừm."
Anh cũng không định nói quá nhiều.
Nhưng phản ứng này dưới con mắt của Triệu Dĩ Đồng, thì đã quá quen thuộc.
Cô ấy không chút suy nghĩ, trừng lớn mắt hỏi: "Bác sĩ Phó, anh lại từ chối con gái nhà người ta đấy à?"
Phó Ngôn Trí: "..."
Anh nhíu nhíu mày, nhìn thái độ khác thường của y tá, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Anh còn chưa kịp hỏi, Triệu Dĩ Đồng liền nhỏ giọng thì thầm: "Chẳng trách em nhìn thấy cô ấy buồn rầu ngồi dưới tầng."
"..."
"Dưới tầng?"
Phó Ngôn Trí bỗng nhiên hỏi một câu.
Triệu Dĩ Đồng vội vàng gật đầu: "Đúng vậy ạ, vừa rồi lúc lên đây em có nhìn thấy, sao ---"
Cô còn chưa nói xong, liền bị Phó Ngôn Trí cắt ngang.
"Dưới tòa nhà nào?"
Quý Thanh Ảnh thật sự không có chuyện gì cả.
Cô rời khỏi phòng làm việc của Phó Ngôn Trí sở dĩ là vì sợ quấy rầy đến công việc cũng như việc nghỉ ngơi của anh.
Đến gần đó đi dạo, hoàn toàn chỉ là lấy cớ.
Cô vừa đi dạo một vòng xong, không có tâm trạng đi thêm vòng nữa.
Vừa xuống dưới tầng, Dung Tuyết liền gọi điện thoại đến nói với cô chuyện trang phục trong đoàn phim.
Cúp điện thoại, Quý Thanh Ảnh đứng tại chỗ bối rối vài giây, rồi sau đó tìm một cái ghế dài ngồi phơi nắng.
Ánh mặt trời sau trưa rất lớn, lại ấm áp, chiếu lên người vô cùng dễ chịu.
Cô dựa vào ghế, cúi đầu nhìn điện thoại.
Ánh nắng chiếu lên người cô.
Trần Tân Ngữ có lẽ do nhàm chán, gửi cho cô mười mấy tin nhắn.
Trần Tân Ngữ: [ Thanh Ảnh của tớ