Hậu quả của việc quá vội vàng --- chính là kết quả hoàn toàn ngược lại.
Có lẽ là do đang còn ở bệnh viện, nên Phó Ngôn Trí không để ý tới lời nói của cô.
Anh chỉ vô cảm liếc nhìn cô một cái, lấy tay cô ra, rồi xoay người đi ra ngoài.
Quý Thanh Ảnh hơi sững sờ, nhìn tấm rèm lại một lần nữa được buông xuống.
Cô theo bản năng nắm chặt lòng bàn tay, trên cánh tay vẫn còn có thể cảm nhận được độ ấm từ cánh tay anh.
Cô phản ứng chậm vài giây, đột nhiên có chút hối hận.
Không đúng.
Cô không nên làm như vậy ở bệnh viện.
Phó Ngôn Trí đối với công việc của anh nghiêm túc như thế nào, không phải cô không biết.
Thế nhưng cô lại đùa giỡn anh trong lúc anh đang làm việc.
Cô vùi đầu vào trong chăn, giống như một quả cầu bị xì hơi, hối hận không nói nên lời.
Buổi chiều Phó Ngôn Trí không được xem như là quá bận, nhưng người đến bệnh viện thăm khám, làm kiểm tra các loại vẫn không ít.
Không gặp phải tình trạng chân không chạm đất, nhưng cũng không có giây phút nào được nhàn rỗi.
Chờ đến lúc anh trở về phòng làm việc từ một phòng bệnh khác, bên trong đã không còn ai nữa.
Anh hơi ngẩn ra, lấy điện thoại trong ngăn kéo ra nhìn một cái. Trên đó có tin nhắn do Quý Thanh Ảnh gửi, là khoảng nửa tiếng trước.
Quý Thanh Ảnh: [ Em đột nhiên có chút việc, hôm nay chắc không ăn cơm cùng anh được rồi. Còn về chuyện vừa rồi, em thật sự xin lỗi. ]
Phó Ngôn Trí chăm chú đọc đi đọc lại tin nhắn của cô hai lần, lúc này mới phản ứng được 'chuyện vừa rồi' trong lời cô nói là chuyện gì.
Ngón tay anh hơi ngừng lại, vừa định nhắn lại cho cô, thì nghe thấy tiếng kêu của y tá từ cửa truyền đến.
"Bác sĩ Phó, có ca cấp cứu."
Phó Ngôn Trí để điện thoại xuống, không chút do dự nói: "Đến đây."
Anh giống như một cơn gió, khi có tình huống đột ngột xảy ra, dùng thời gian nhanh nhất để tới hiện trường.
Giành giật từng giây từng phút.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Quý Thanh Ảnh lang thang không mục tiêu trên đường.
Có không ít ánh mắt của người đi đường rơi trên người cô, nhưng cô lại dường như không phát hiện ra.
Quý Thanh Ảnh không muốn dùng cách này để hấp dẫn sự chú ý của Phó Ngôn Trí.
Cô chỉ thuần túy cảm thấy mình làm sai, không có mặt mũi nào muốn anh ăn cơm cùng mình nữa.
Ít nhất, trước mắt là như vậy.
Anh vốn đồng ý ăn cơm với mình, cũng là do món quà đó.
Giống như một giao dịch.
Quý Thanh Ảnh tự rúc đầu vào ngõ cụt, luôn suy nghĩ về quan hệ nhân quả của chuyện này.
Càng nghĩ, tâm tình càng kém.
Lúc Trần Tân Ngữ từ công ty chạy xuống, Quý Thanh Ảnh đang ngồi cạnh hồ phun nước dưới tầng.
Ánh chiều tà chiếu lên người cô, khiến cho cả người cô trở nên dịu dàng.
Điều đáng tiếc duy nhất là, vẻ mặt cô uể oải, nhìn qua còn hơi suy sụp.
Trần Tân Ngữ nhướng mày, chậm rãi đến gần.
Cô ấy duỗi tay, chọc chọc vai Quý Thanh Ảnh: "Sao vậy, gặp phải khó khăn gì rồi?"
Sau khi nghe được âm thanh của cô ấy, Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu.
Cô trầm mặc một lát, gật gật đầu: "Tớ lại làm sai rồi."
Trần Tân Ngữ nghe thấy giọng điệu này của cô, lập tức căng thẳng: "Cậu làm sai cái gì, nói rõ ràng tớ nghe xem nào?"
"Tớ cho cậu vài lời khuyên."
Quý Thanh Ảnh kể tóm tắt lại việc đã trêu chọc Phó Ngôn Trí ở bệnh viện cho cô ấy nghe.
Sau khi cô nói xong, Trần Tân Ngữ nghi ngờ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu xa.
"Sao cậu lại dùng ánh mắt này nhìn tớ?"
"Không phải chứ?"
Trần Tân Ngữ có chút không hiểu: "Việc này thì có gì mà không đúng?"
Cô ấy nghĩ nghĩ: "Cậu cảm thấy Phó Ngôn Trí tức giận? Hay là cảm thấy sẽ không còn ấn tượng tốt với cậu nữa?"
Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ: "Đều có cả."
Cô nói: "Tớ vẫn cảm thấy hành động kia của mình lỗ mãng quá."
Cô là người rất biết tự cảnh tỉnh bản thân. Nếu làm sai chuyện gì đó, cô sẽ tự kiểm điểm, đồng thời cũng sẽ mãi canh cánh trong lòng.
Trần Tân Ngữ không nói gì.
Cô ấy biết tính cách này của Quý Thanh Ảnh, nhưng cô ấy không đồng ý với lý do thoái thác và ý nghĩ lúc này của cô.
Cô ngồi xuống cạnh Quý Thanh Ảnh, nhạt nhạt nói: "Tớ thấy cậu suy nghĩ nhiều rồi, bác sĩ Phó mặc dù đúng là lạnh nhạt thật, nhưng anh ấy cũng không phải kiểu người chỉ vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi này mà tức giận với cậu đâu."
Cô ấy vừa nói xong, Quý Thanh Ảnh đột nhiên nói: "Cho nên đối với anh ấy tới chỉ là 'lông gà vỏ tỏi' thôi à?"
Trần Tân Ngữ: "..."
Cô cạn lời một lúc lâu, dở khóc dở cười: "Cậu có để cho tớ nói tiếp nữa không đây?"
Quý Thanh Ảnh cười khẽ: "Chị cứ nói đi em..." Cô bày ra một bộ dạng chăm chú: "Em sẽ rửa tai lắng nghe."
Trần Tân Ngữ liếc mắt nhìn cô.
Cô ấy ngẫm nghĩ một chút: "Tớ thấy bác sĩ Phó phản ứng lại với cậu như vậy cũng đúng thôi, dù sao cũng đang là giờ làm việc."
"Thật hả?" Quý Thanh Ảnh bán tín bán nghi.
"Thật hơn vàng luôn."
Trần Tân Ngữ đưa tay vỗ vỗ bả vai cô: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều có, chẳng có chuyện gì đâu."
Cô ấy cười một tiếng: "Nếu cậu thấy hổ thẹn, thì nói xin lỗi với người ta một tiếng là được rồi."
Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Tớ nói xin lỗi với anh ấy rồi."
"..."
Trần Tân Ngữ ngữ dở khóc dở cười, mỉm cười nói: "Thế là được rồi, một đại mỹ nhân hiểu chuyện như cậu, ai tức giận nổi với cậu chứ."
Đây là sự thật.
Không nói tới Phó Ngôn Trí, dù là Trần Tân Ngữ cũng không có biện pháp với cô.
Trong quá khứ, Quý Thanh Ảnh từng làm không ít việc ngốc nghếch, đôi lúc còn có thể làm mấy việc đẩy hai người vào hoàn cảnh khốn khó.
Những lúc ấy, việc cô làm đầu tiên là xin lỗi.
Dù chỉ là sai lầm vô cùng nhỏ, cô cũng sẽ làm thế. Chính vì vậy, nên dù Trần Tân Ngữ có tức giận, thì cũng sẽ không so đo với cô.
Nhiều nhất cũng chỉ là cảm thấy bất lực mà thôi.
"Không nói về chuyện này nữa."
Trần Tân Ngữ nhìn cô: "Nếu cậu đã tới tìm tớ rồi, thì đêm nay chúng ta đi ăn cùng nhau đi."
Quý Thanh Ảnh gật gật đầu: "Okela luôn."
Cô nhìn thời gian: "Cậu không cần quay về làm việc tiếp à."
"Không về nữa."
Trần Tân Ngữ nói: "Lúc tớ đến đã để lại giấy xin phép ra ngoài làm việc rồi."
"..."
Mặc dù lời khuyên của Trần Tân Ngữ không có tác dụng gì lớn lắm, nhưng sau khi ăn xong nồi lẩu, tâm tình của Quý Thanh Ảnh thực sự là tốt hơn nhiều.
Cô nghĩ, nếu thật sự vì chuyện này mà cô bị trừ điểm trong mắt Phó Ngôn Trí, vậy thì cô chỉ cần cố gắng bù lại số điểm bị trừ đó đi là được.
Còn về việc trêu chọc anh ở bệnh viện này, cô sẽ sửa sai.
Sau khi về đến nhà, Quý Thanh Ảnh nhìn di động, vẫn không có tin nhắn trả lời lại của Phó Ngôn Trí.
Cô buồn bã bỏ điện thoại xuống đi rửa mặt.
Vừa tắm rửa xong, ra khỏi phòng tắm thì chuông cửa vang lên.
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, cầm khăn lông chậm chạp đi đến cửa, dùng mắt mèo nhìn ra.
Sau khi nhìn thấy người đang đứng trước cửa, cô nhanh chóng mở cửa ra.
Cô ngẩng đầu nhìn người đột nhiên xuất