Hậu quả của việc đùa giỡn với bác sĩ Phó chính là ---
Mấy ngày sau, Quý Thanh Ảnh đều không nhìn thấy anh.
Đối với việc này, Quý Thanh Ảnh rất là buồn bực.
Không phải là cô chỉ không khống chế được cái miệng của mình thôi sao.
Trần Tân Ngữ đối với loại hành vi lưu manh này của cô thì tỏ ra câm nín, trêu chọc cô cả buổi, rồi mới hiến kế cho cô.
Kế hoạch thì có rồi, nhưng mà cô bận quá, nên cũng phải gác lại sau.
Mấy ngày liên tục đẩy nhanh tốc độ, mấy bộ sườn xám cho phim và mấy bộ sườn xám mặc hằng ngày cũng ra lò.
Thiết kế của Quý Thanh Ảnh, về cơ bản phù hợp với kịch bản, cũng phù hợp với diễn viên.
Đạo diễn Quan và những nhà thiết kế khác khen không dứt miệng, ngay cả mấy diễn viên nhìn cũng tỏ vẻ rất thích.
Vì chuẩn bị vào đoàn, Quý Thanh Ảnh có hai ngày rảnh rỗi.
Chịu đựng cả đêm, lúc cô rời khỏi biệt thự, về đến nhà mới chỉ 5 giờ.
Thành phố vẫn chìm trong giấc ngủ, gió cũng lặng đi nhiều.
Sau khi về nhà, Quý Thanh Ảnh cũng không vội làm gì cả.
Cô tắm rửa rồi nghỉ ngơi, muốn đi gặp người ta, thì phải có tinh thần tốt mới được.
Lúc Quý Thanh Ảnh tỉnh dậy, ánh sáng bên ngoài chói chang, tia nắng xuyên qua rèm cửa nặng nề tiến vào phòng, mang theo ấm áp yếu ớt.
Cô cầm điện thoại đang để một bên lên xem, vừa định nhìn giờ, thì phát hiện Diệp Trăn Trăn nhắn cho cô mấy tin qua WeChat.
Diệp Trăn Trăn: [ Học tỷ Quý ơi, hôm nay chị có rảnh không ạ? ]
Diệp Trăn Trăn: [ Em đọc sách xong hết rồi, có mấy vấn đề muốn hỏi chị. ]
Diệp Trăn Trăn: [ Học tỷ Quý, chị đang bận ạ? Nếu chị bận quá thì để em nhờ anh em trả sách cho chị nhé? ]
Tin nhắn cuối cùng, là mười phút trước.
Quý Thanh Ảnh cúi đầu nhắn tin lại cho cô ấy: [ Chị rảnh, hôm nay em có thể tới tìm chị. ]
Diệp Trăn Trăn: [ Được ạ! Hôm nay em đến bệnh viện đưa cơm rồi sẽ ghé qua chỗ chị ạ. ]
Quý Thanh Ảnh: [ Đưa cơm? ]
Diệp Trăn Trăn: [ Vâng ạ, mẹ em biết em muốn đi tìm chị, thuận tiện bảo em đưa cơm trưa cho anh em. ]
Diệp Trăn Trăn: [ Cũng không biết bà ấy có phải mẹ ruột em không nữa, bà ấy không nghĩ đến em cầm sách lại còn phải đến bệnh viện nữa thì mệt mỏi biết bao!!! ]
Ngón tay Quý Thanh Ảnh dừng một chút, cúi đầu nhắn lại: [ Nếu em không ngại, thì qua chỗ chị trước, rồi chị đưa cơm cho anh em giúp em. ]
Diệp Trăn Trăn: [ Dạ? ]
Một giờ sau, Diệp Trăn Trăn xuất hiện ở cửa tiểu khu.
Cô ấy vừa xuống xe, liền thấy Quý Thanh Ảnh đang đứng cách đó không xa.
"Học tỷ Quý."
Quý Thanh Ảnh trực tiếp đi tới, ánh mắt sáng ngời: "Có nặng không? Để chị cầm hộ cho."
"Không cần không cần."
Diệp Trăn Trăn vội vàng từ chối: "Khí lực của em rất lớn."
Quý Thanh Ảnh cười, nhận lấy một phần sách trên tay cô ấy.
Cô cúi đầu nhìn hộp cơm giữ nhiệt đang được Diệp Trăn Trăn cầm trên tay kia: "Đó là cơm trưa của anh em à?"
"Đúng vậy ạ."
Cô ấy nói: "Nặng lắm ạ, mỗi lần mẹ em đều bỏ nhiều đồ cho anh em lắm, giống như cho lợn ăn vậy."
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh trầm thấp cười một tiếng: "Lợn á?"
Diệp Trăn Trăn nghe vậy, xấu hổ sờ sờ mũi: "Em chỉ so sánh thế thôi."
Hai người cười cười nói nói lên lầu vào nhà.
Vừa vào nhà, Diệp Trăn Trăn liền thấy bộ sườn xám đang treo ở phòng khách.
Mắt cô ấy sáng rực lên, để hộp cơm xuống liền bước sang bên đó.
"Học tỷ Quý, mấy bộ sườn xám này đều là chị thiết kế cả ạ?"
Quý Thanh Ảnh nhìn: "Đúng vậy, em muốn nhìn thì cứ nhìn."
Cô chỉ vào cái bàn dài đặt ở một bên phòng khách: "Em có thể may không?"
Diệp Trăn Trăn gật đầu: "Có ạ."
Cô ấy nhìn máy may: "Nhưng mà em không được thành thạo lắm."
Quý Thanh Ảnh hiểu rõ: "Bên cạnh có sách hướng dẫn, bên kia cũng có vật liệu để luyện tập, em có bản thiết kế rồi, định lúc nào thì thực hiện?"
Diệp Trăn Trăn quay đầu nhìn cô, nói: "Em đến tìm chị chính là vì chuyện này đấy, giáo viên sườn xám trước đây em quen không giải thích rõ, chị có thể dạy cho em được không ạ?"
Nói xong, cô ấy sợ Quý Thanh Ảnh từ chối, vội vàng nói: "Em sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của chị đâu ạ, em sẽ nộp học phí ạ."
Quý Thanh Ảnh bật cười.
Cô nhìn Diệp Trăn Trăn, lắc đầu nói: "Không cần đâu."
"Dạ?"
Diệp Trăn Trăn tràn đầy thất vọng.
Quý Thanh Ảnh nhìn vẻ mặt uể oải của cô ấy, lại cười nói: "Không phải là từ chối em đâu, dạy em không có vấn đề gì cả."
Cô chỉ chỉ hộp cơm bên cạnh: "Chờ chị đi đưa cơm cho anh em về rồi chúng ta bắt đầu nhé?"
Mắt Diệp Trăn Trăn sáng lên.
"Được ạ!"
Cô ấy thúc giục: "Học tỷ Quý mau đi đi ạ."
Quý Thanh Ảnh dở khóc dở cười, thấp giọng nói: "Trước tiên em in bản thiết kế ra, nghiên cứu máy may một chút, rồi quá bên kia chọn vải đi nhé."
Cô chỉ vào vật liệu bên cạnh: "Sau đó cắt may trước, chờ chị quay lại rồi sẽ dạy những cái khác cho em."
Diệp Trăn Trăn gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn vô cùng: "Dạ vâng ạ."
Nhìn bóng lưng Quý Thanh Ảnh đang đổi giày ở cửa, cô ấy trầm mặc mấy giây, đột nhiên tung ra một câu: "Vậy Quý học tỷ phải vất vả đi đưa cơm cho anh em rồi."
Quý Thanh Ảnh: "..."
Buổi sáng Phó Ngôn Trí tương đối bận, đến mười hai giờ cũng không thể nghỉ ngơi.
Lúc anh kiểm tra phòng bệnh xong, đã đến một giờ.
Anh cởi găng tay ra, cầm điện thoại trong túi lên nhìn.
Vừa mở màn hình, liền nhìn thấy tin nhắn mà Diệp Trăn Trăn gửi tới.
Diệp Trăn Trăn: [ Anh ơi, em bận qua chỗ học tỷ Quý học may nên không qua chỗ anh được, vì vậy em nhờ chị ấy đưa cơm cho anh rồi á. ]
Phó Ngôn Trí nhìn thời gian gửi.
Bốn mươi phút trước.
Anh cất điện thoại, đi về phía phòng làm việc.
Hai y tá thấy anh đi tới, nhiệt tình chào hỏi: "Phó ---"
Hai chữ bác sĩ đằng sau còn chưa kịp nói ra, người đã biến mất ở chỗ góc cua.
"Bác sĩ Phó đi nhanh như vậy để làm gì nhỉ?"
"Chắc là có tình huống đột nhiên phát sinh."
"Ôi, khó lắm mới gặp anh ấy một lần."
"Đừng buồn, dù sao cô có chào anh ấy thì anh ấy cũng không nhớ đâu."
"..."
Lúc Quý Thanh Ảnh đến, phòng của Phó Ngôn Trí không có ai cả.
Cô hỏi một y tá mới biết được anh còn đang bận.
Cô đứng tại chỗ nghĩ ngợi xem liệu có nên nhờ y tá chuyển lời không hay là chờ ở đây. Còn chưa nghĩ ra, đằng sau liền truyền đến âm thanh lạ lẫm của người đàn ông.
"Y tá Triệu, vị này là ai vậy?"
Quý Thanh Ảnh quay đầu, nhìn người đàn ông đẹp trai vừa xuất hiện.
Y tá Triệu sững sờ, vội vàng nói: "Đưa cơm cho bác sĩ Phó."
Nghe vậy, Từ Thành Lễ nhướng mày: "Là em họ của bác sĩ Phó à?"
Một giờ trước Phó Ngôn Trí nói em họ của cậu ta sẽ mang cơm đến.
Anh ta nhìn Quý Thanh Ảnh, ân cần nói: "Vào trong phòng chờ đi em."
"..."
Khóe môi Quý Thanh Ảnh giật giật, vừa định giải thích nói mình không phải em họ của Phó Ngôn Trí thì Từ Thành Lễ đột nhiên nói: "Anh còn tưởng người theo đuổi Phó Ngôn Trí đến bị sập cửa vào mặt, không nghĩ tới là em họ, mau ngồi đi."
Cô sửng sốt một chút, tò mò hỏi: "Người theo đuổi?"
"Đúng thế."
Từ Thành Lễ lười biếng nói: "Từ khi Phó Ngôn Trí chuyển đến khoa bọn anh, mỗi ngày số cô gái tới đưa cơm sáng trưa chiều tối vô cùng nhiều, tất cả đều bị gương mặt kia của cậu ta