Lâm Thần bắt đầu hướng hoả nhiệt mạnh hơn, dưới ngọn lửa áp bức những thảo dược bên trong bắt đầu được tinh luyên.
Tinh luyện là bước khởi đầu trong luyên đan chi đạo, tại đây luyện đan sư vận dụng hoả diễm nhiệt độ tinh luyện thảo dược, ép tinh tuý bên trong dược liệu đi ra, đây là bước khá quan trọng, quyết định thành phẩm đan dược.
Sau khi tinh luyện chính là Ngưng Hình, lúc này dược liệu đã bị nhiệt lượng luyện hoá thành các dạng tinh dịch trong suốt, lúc này Luyện Đan sư bắt đầu dùng hồn lực bản thân, cố định chất dịch không ngừng áp xúc chúng lại với nhau tạo hình đan phôi, đan phôi có thể nó như là tim đan, cũng chính là hình thái ban đầu của đan dược, bước này quyết định mạnh yếu của hồn lực, thành hay bại đều quyết định tại bước này.
Sau khi đan phôi hình thành được cố định, bước cuối cùng chính là Thành Đan, đan phôi hấp thu dược lực cùng linh lực bên ngoài mà hình thành đan dược, bước cuối cùng này vô cùng quan trọng, đan phôi bắt đầu chuyển hoá thành đan dược dưới tác động của hoả diễm và hồn lực ,chỉ cần sơ xuất lơ là một điểm sẽ dẫn tới tình trạng bạo thể mà nổ lò, vượt qua điểm này đan dược thành.
Cả ba bước Lâm Thần gần nhàn nhạt ung dung, không có một điểm gì khó khăn, Mộng Cầm đứng quan sát kế bên, không ngừng há hốc mồm, bình thường bản thân cũng là một luyện đan sư nhị phẩm, lúc luyện đan nào có nhàn hạ như trước mắt, lúc nào cũng tập trung cao độ, không dám lơ là.
Tại sao giữa người với người mà sao khác biệt quá vậy.
Thời gian gần một canh giờ đi qua, đan dược cũng thành, mở nắp đan ra, lò thứ nhất Ôn Mạch Đan luyện ra tối đa một lò 6 viên, nhưng với thực lực hiện miễn cưỡng chỉ có thể luyện ra ba viên, Lâm Thần cầm từng viên đầu tiên xem liền vứt nó xuống đất, một viên, hai viên cuối cùng viên thứ ba may mà hợp nhãn hắn gật đầu rồi lại phiền não.
- Quả nhiên lại rớt xuống cái trình độ này.
Mộng Cầm hoàn tỉnh lại đi tới nhặt lên những viên đan dược mà Lâm vứt xuống đất, lập tức cô hốt lên.
- Chín thành dược phẩm, thượng đẳng đan dược, Lâm công tử sao lại vứt nó đi.
- Xì, trong mắt bổn thiếu gia không phải mười thành thì toàn bộ đều là rác không đáng nói tới.
Lâm Thần nhàn nhạt khinh thường trả lời, Mộng Cầm nghe xong liền ngây người, cửu thành là rác, vậy trước đây ta luyện đuề không tới cửu thành đều là rác trong mắt hắn.
Mộng Cầm có chút đau nhối thương tâm, bản thân dù chỉ ngoài hai mươi hơn, được gia tộc bồi dưỡng tại mười tám tuổi đạt nhất phẩm, hai mươi mốt đạt tiêu chuẩn nhị phẩm, xem như không so các thiên tài ngũ đẳng thế lực mình cũng là một thiên tài, luôn cao cao tại thượng đến khi cô gặp Lâm Thần dạng này yêu nghiệt đã