Tới lúc mặt trời sắp lặn, đằng chân trời chỉ còn dư lại chút vạt nắng cuối chiều, ánh tà dương le lói xé toạc bốn phía thành những vết nứt hẹp dài rực lửa, trên đầu là vầng trăng khuyết lên cao, tản ra quầng sáng trong suốt khi mờ khi tỏ, mặt trăng mặt trời cùng lúc chiếu rọi khắp không trung.
Một trước một sau, hai người cùng ra khỏi đồn cảnh sát.
Hứa Thanh Nhiên đi ra bãi đỗ xe lấy xe, Tô Mộ Tinh theo sát ngay sau, hôm nay cô gọi xe đến chứ không hề lái xe.
Người đàn ông kéo cửa lên xe, động tác của Tô Mộ Tinh cũng nhanh nhẹn vòng qua trước đầu xe mà ngồi vào ghế phụ.
Hứa Thanh Nhiên thắt xong dây an toàn thì ngừng tay, anh ngước mắt nhìn sang.
Tô Mộ Tinh không đợi người đàn ông mở miệng, nhanh chóng cài dây an toàn trước, vờ làm vẻ nho nhã nói: "Trời tối rồi, mình em đi về không an toàn."
Hứa Thanh Nhiên vừa nhướng mày vừa nói thờ ơ: "Tôi thấy rất an toàn đấy chứ."
Kiểu lời nói gãi ngứa đẳng cấp này chẳng có tí tẹo lực sát thương nào đối với Tô Mộ Tinh, cô khẽ chớp đôi hàng mi, trêu chọc: "Ánh mắt bác sĩ Hứa tệ thật nhỉ, không đeo kính có lái xe được không?"
"..."Chỉ là anh bị cận chưa đến một điop, có phải mù đâu.
Thắt lưng Tô Mộ Tinh thẳng tắp, hai tay đặt trên đùi: "Làm phiền anh đưa em về nhé."
Hứa Thanh Nhiên không nhìn nữa, ngữ điệu hời hợt: "Tôi còn có việc, không tiện."
Tô Mộ Tinh ì ra, khóe môi trề xuống: "Không sao, em không vội."
Hứa Thanh Nhiên hơi hếch cằm, liếc mắt nhìn người phụ nữ, lát sau, nghiêm ánh mắt khởi động xe.
Hai hàng cây ven đường tua qua vèo vèo, màn đêm buông làm ánh sáng lung linh từ đèn đường sóng sánh phản chiếu trong mắt ai.
Cả khoang xe chìm vào trầm lắng.
Tô Mộ Tinh không nhịn được mà nghiêng mặt nhìn người đàn ông trên ghế lái, tay áo xắn lên vừa vặn lộ ra phần cổ tay, cổ áo mở rộng thoải mái cởi bỏ hai cúc trên cùng, hai tay nắm vô lăng, ánh mắt luôn hướng về phía trước, anh nhàn tản giương khóe môi, ánh mắt thăm thẳm tựa hồ sâu.
Trên những con phố, dòng xe qua lại như thoi đưa, cảnh đường xá hoán đổi không ngừng.
Tô Mộ Tinh có vẻ ngồi không yên được nữa rồi, cô xê dịch mông, điều chỉnh tư thế, "Bác sĩ Hứa, đây là đi đâu vậy?" anh vừa nói còn có việc, nhưng cô không hỏi cụ thể, lúc này xe đã đi được hai mươi phút rồi, cô không dằn được sự hiếu kì tận đáy lòng.
Hứa Thanh Nhiên bật đèn xi nhan, xe bắt đầu chuyển hướng, chậm rãi mở lời: "Sợ tôi bán cô à?"
Cô nhướng mày nở nụ cười, "Bán nghệ không bán thân." Cô dừng một chút lại bổ sung, "Anh là ngoại lệ."
Khóe mắt Hứa Thanh Nhiên liếc người phụ nữ trong tầm nhìn, khẽ cười khúc khích, không tiếp lời.
Tô Mộ Tinh huýt sáo, ánh nhìn phiêu du ngoài cửa xe.
Chẳng bao lâu, xe dừng lại, Hứa Thanh Nhiên tự mình mở cửa xuống xe, Tô Mộ Tinh cũng gấp gáp theo đuôi.
Người đàn ông đi phía trước, cả người mặc tây trang màu đen phẳng phiu chỉnh tề, thân hình cao to, hòa vào cảnh chiều hôm, bóng dáng mờ ảo làm dịu dàng những đường nét lạnh lùng cứng nhắc.
Tô Mộ Tinh ngước mắt lên, cửa thủy tinh rộng lớn, những dòng ánh sáng bên trong ào ạt chảy ra ngoài, bởi màn đêm bao phủ men theo cả con phố mà bị kéo thành một dải sáng.
Cô có chút bất ngờ, cảnh Hứa Thanh Nhiên đẩy cửa bước vào là một tiệm thú cưng, cô đẩy nhanh tốc độ, nhân lúc tay Hứa Thanh Nhiên có đanh ấn cánh cửa chưa buông, bèn lách qua khe cửa đi vào, vừa hay sượt qua tấm lưng người đàn ông, vải áo mềm mịn quẹt qua gò má lành lạnh.
Hứa Thanh Nhiên nghiêng người, nheo mắt nhìn người phụ nữ đứng trước anh.
Tô Mộ Tinh lấy ngón tay chà chà gò má, mặt mày rạng rỡ nhìn anh.
Trong mắt Hứa Thanh Nhiên dao động những xúc cảm ngổn ngang.
Người phụ nữ vốn đang ngồi xổm trong góc đùa giỡn với chú chó poodle lông xoăn màu trắn, cô ấy vén mấy sợi tóc vương lộn xộn ra sau tai: "Bác sĩ Hứa đến rồi à."
Hứa Thanh Nhiên gật dầu, đi sang khu vui chơi nhốt chó con, "Đón nó về."
Tầm nhìn của người phụ nữ hướng ra sau rơi trên người Tô Mộ Tinh, ngừng vài giây mới hỏi: "Vị này là?"
Hứa Thanh Nhiên dắt một con corgi lông vàng ra, mí mắt cũng chẳng thèm động đậy, "Đi nhờ xe."
Tô Mộ Tinh: "..."
Người phụ nữ thầm thở phào, cô ấy đi đến chỗ Hứa Thanh Nhiên, giọng mềm dịu: "Đã cho ăn xong bữa tối rồi."
Hứa Thanh Nhiên ngước mắt, "Cảm ơn, vất vả rồi."
Người phụ nữ vừa định nói chuyện, bên cạnh lại có khách đi vào, ánh mắt cô ấy lưu luyến trên người Hứa Thanh Nhiên mấy giây mới dời đi làm việc.
Tô Mộ Tinh nhếch mày, trong lòng sáng tỏ, cô ngồi xổm xuống nhìn con corgi cách mấy bước chân, "Nó tên gì thế?"
Hứa Thanh Nhiên kéo sợi dây xích cho, hờ hững nói: "Hứa Nhị."
"Hả?" Tô Mộ Tinh cho rằng bản thân mình nghe lầm rồi, cái tên này, ...!có chút khiêu khích nha.
(Bạn nào mà chưa biết vì sao khiêu khích thì cứ mạnh dạn để lại bình luận hoặc inbox để mình giải đáp nhá)
Con chó này không phải anh mua, anh cũng chẳng có thời gian nuôi chúng.
Năm ngoái không biết Giang Lạc kiếm được ở đâu một ổ chó con, nói thế nào cũng nhất định phải nhét cho anh và Lăng Nhược Dư, cách đặt tên cũng ngang ngược không kém, dựa theo thứ bậ mấy anh em mà đặt, hai người kia dẫn chó về nhà vứt cho người giúp việc nuôi, anh không có điều kiện ấy, thỉnh thoảng lại bận quá, chỉ có thể gửi ở tiệm thú cưng.
Tô Mộ Tinh nháy mắt, cười hì hì nói: "...tên hay đấy."
Nói xong, cô nửa quỳ nửa ngồi mà xê dịch lên một bước, vươn tay vò vò đầu con cún, cười nói: "Hứa lão nhị, rất vui được gặp mày."
Mi tâm Hứa Thanh Nhiên khẽ nảy lên, sửa lại: "Hứa Nhị." Nhưng còn chưa đợi anh nói xong, Hứa Nhị đã cực kì dè dặt cọ cọ vào người cô gái, mông to lúc lắc khoan khoái lạ thường, rõ ràng bình thường là một con chó rất cao ngạo.
Tô Mộ Tinh thích chí, ngữ khí có phần đắc ý lắm: "Bác sĩ Hứa, lão nhị nhà anh thích em lắm."
"..." Mẹ nó chứ, thật đúng là biết cách nói lấp lửng mà.
Sợi xích chó trong tay Hứa Thanh Nhiên thu về một chút, muốn kéo Hứa Nhị lại, nhưng anh vừa động, động tác bổ nhào lên phía trước của con cún nào đó càng rõ ràng hơn, chân nhỏ cũn cỡn giãy bạt mạng muốn bám lên người Tô Mộ Tinh, nhìn cảnh này mà xem, hay cho một vở ngược luyến tình thâm, ấn đường người