Tô Mộ Tinh không ngờ Lâm Thâm sẽ đến tìm cô, trì hoãn mãi mới nói: "Anh Lâm Thâm, sao anh lại ở đây?"
Lâm Thâm đứng cách hai bước, cúi thấp đầu nhìn cô: "Tiểu Mộ, em không trả lời tin nhắn của anh."
Tô Mộ Tinh vô thức rút điện thoại ra nhìn qua, quả nhiên có ba tin nhắn chưa độc, cô mở ra lướt thật nhanh, một tiếng trước, hỏi cô hôm nay lúc nào rảnh.
Tô Mộ Tinh lại cất điện thoại vào túi, nghĩ đến một câu nói đùa trên mạng: Thời đại này còn gửi tin nhắn điện thoại, trừ khi là gửi mã xác minh, còn không thì chỉ có Thái Khang Vĩnh.
(Thái Khang Vĩnh là MC nổi tiếng của chương trình truyền hình Khang Hi đến rồi)
Cô vừa định trêu đối phương vài câu nhưng lời nói đến miệng lại nghĩ lần trước mình tìm người ta nhờ giúp đỡ cũng là gửi tin nhắn.
Mắng người ta còn kéo cả mình vào theo, không thỏa đáng mấy, cuối cùng chỉ hỏi đơn giản một câu: "Có việc à?"
Lâm Thâm cũng hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Tô Mộ Tinh lắc đầu, ăn ngay nói thật: "Vẫn chưa." Cô từ đồn cảnh sát đi ra, mặt dày mày dạn ngồi ì trên xe Hứa Thanh Nhiên, mãi đến tận lúc nãy bị người ta xua đuổi thì đã sắp tám giờ rồi mà bụng vẫn rỗng tuếch.
Anh mắt Lâm Thâm dừng trên người Tô Mộ Tinh mấy giây, yết hầu khẽ trượt, nói: "Cùng nhau ăn cơm nhé."
Tô Mộ Tinh ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đang đứng quay lưng với đèn đường, dưới ánh sáng nhạt nhòa, khuôn mặt tuấn tú lọt thỏm trong bóng đêm, đôi đồng tử đen láy như giếng sâu.
Năm ngoái, Lâm Thâm về nước, hơn một năm qua hai người chỉ gặp nhau bốn lần, lần đầu tiên là vào mùa hè khi cô nằm viện, còn hai lần sau là ở Diễm Hội và nhà hàng, lần này vừa đúng là lần thứ tư.
Một tay cô đút vào túi áo khoác rộng, nói từ chối: "Thôi, lần sau đi." Nói xong, cô xoay người, đi về phía trước.
Mới bước đi được một bước, cánh tay bị người ta kéo lại.
Dừng vài giây, Tô Mộ Tinh quay người, ánh mắt sáng quắc nhìn người đàn ông, rất lâu sau, người ấy thả tay.
Trên con đường nhỏ rợp bóng cây trong tiểu khu, quầng sáng vàng nhạt từ bóng đèn tản xuống, thỉnh thoảng có vài con thiêu thân lởn vởn vây quanh bay loạn xạ quanh vầng sáng, nhấp nha nhấp nháy.
Ngón tay Lâm Thâm rụt về, miết dọc theo đường chỉ quần, giống như muốn gạt bỏ những cảm xúc lạ kì ở bụng ngón tay, lát sau, anh chậm rãi mở miệng: Tiểu Mộ, anh hối hận rồi."
Một câu không đầu không đuôi, Tôi Mộ Tinh nghe vẫn hiểu, cô liếm liếm môi, nhếch khóe miệng cười: "Sớm đã là quá khứ rồi."
Đôi mắt sau của Lâm Thâm càng trở nên thâm thúy, giọng nói nhỏ khàn khàn: "Lần trước anh đưa em về, anh hỏi em...!trở về anh nghĩ mãi, mới phát hiện...Tiểu Mộ, là anh đã sai."
_ _ Tiểu Mộ, có từng đợi anh không?
_ _ Anh Lâm Thâm, em không đợi anh.
Em không đợi anh, không phải chưa từng đợi mà là không đợi.
Đôi mắt dài của Tô Mộ Tinh khẽ run rẩy, ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng phút chốc căng thẳng, giữa cô và Lâm Thâm không có người thứ ba, không có hiểu lầm cẩu huyết, hồi đó xa nhau cũng xem như dễ hợp dễ tan, nhưng tình cảm từ nhỏ đến lớn làm sao có thể nói dứt là dứt đây, vậy mà Lâm Thâm kiên quyết hơn cô, đề nghị chia tay, một tuần sau liền đi du học nước ngoài, mãi đến sau này tốt nghiệp, lập nghiệp rồi, trải qua tám năm, quan hệ giữa hai người gần như bị cắt đứt.
Từ nhỏ, cô đã là cái đuôi theo sau Lâm Thâm, Lâm Thâm luôn miệng gọi cô là em gái, rất thân thiết.
Sau này lớn lên, hai người lại cùng một tính xấu, không muốn nhìn thấy bên cạnh đối phương có người khác giới, dùng cách này cách kia giày vò làm người ta đứt gánh giữa đường, nhưng khổ nỗi cả hai đều có vận đào hoa, thật sự muốn vượt qua những ngày tháng dùng gậy đánh hoa đào ấy, đại khái cũng sắp chết vì lao lực, hai người bèn thương lượng, quyết định vẫn là nước phù sa không chảy ra ruộng người, thế là ở tuổi mười bảy, hai người đã bắt đầu hành trình tình yêu gà bông từ rất sớm.
Đến sau này mẹ Tô xảy ra chuyện, Tô Mộ Tinh sinh bệnh, biến cố xuất hiện liên miên, cô và Lâm Thâm chẳng thể còn tiếp tục bên nhau được nữa.
Thật lâu sau, Tô Mộ Tinh thở dài, ngước mắt nhìn thẳng anh hỏi một câu: "Anh Lâm Thâm, anh đến lúc nào?" Lâm Thâm đứng dưới tòa nhà cô ở, chạm mặt trong tiểu khu cũng không phải chuyện tình cờ, nói không chừng chính là theo cô vào đây.
Cô ngập ngừng, tiếp tục nói: "Người vừa mới đưa em về tên là Hứa Thanh Nhiên, là một bác sĩ."
Ánh mắt Lâm Thâm chợt động, chẳng lập tức tiếp lời, quả thực anh mới thấy rồi, thấy cô từ trên xe một người đàn ông đi xuống, chỉ là ánh sáng không tốt, anh chưa nhận ra người đàn ông ngồi ở ghế lái.
Tô Mộ Tinh cười cười, thật thà nói: "Em đang theo đuổi anh ấy." Có lẽ nói là cầu hoan thì càng chính xác hơn, trong lòng cô oán thầm.
Lâm Thâm chẳng ngờ cô lại thẳng thắn như thế, một câu thôi đã khiến tất cả những lời anh muốn nói đều bị chặn lại ở cuống họng, đầu lưỡi lan tràn vị đắng ngắt, nói: "Tiểu Mộ, chúng ta không phải thế, chúng ta..."
Tô Mộ Tinh ngắt lời anh, trốn tránh trọng tâm câu chuyện: "Anh Lâm Thâm, em lên trước đây." Cô nói xong, quay người, lúc vừa bắt đầu chỉ là bước chân dài một chút, sau cùng trực tiếp chạy luôn.
Lâm Thâm đứng như trời trồng, không cựa quậy được, đầu ngón tay buông thõng bên chân dần trắng bệch.
.
.
.
.
.
.
.
.
(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang truyenwiki1.com Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)
Tô Mộ Tinh lên tầng, vào nhà, bụng kêu òng ọc mấy tiếng, cô bóc túi bánh mì ra gặm mấy miếng, đi đến chỗ cửa sổ, vụn bánh rơi lả tả từng hạt.
Bên cửa sổ, bước chân dừng lại, cô vươn tay kéo một góc rèm cửa, nhưng đợi khi thật sự kéo mở một khe nhỏ, tay khựng lại, do dự một hồi, cô rụt tay, đi về sofa.
Tô Mộ Tinh vừa đặt mông ngồi xuống, liếc qua điện thoại ngẫm nghĩ, không biết nên bày tỏ trạng thái cảm xúc gì, lên mạng đăng bài:
Lầu chủ: "Bạn trai cũ ám thị cho tôi muốn tái hợp, làm sao đây?"
Tô Mộ Tinh cho rằng bài đăng này sẽ trôi mất, không ngờ một lúc sau đã có bình luận.
Lầu 1: "Mẹ kiếp! Có phải sẽ được xem "Cuộc chiến người tình cũ 3" không?"
Lầu 2: "Phiền chết đi được, gần đây hơn hai trăm người yêu cũ náo loạn đòi quay lại, mẹ nó chứ đều là thận hư cả."
Lầu 3: "Lầu 3 giả vờ như bị cưỡng bức nhé, cẩn thận đi tong quả thận, biểu tượng *một bài hát Nói chia tay là chia tay gửi tặng cho chính mình*"
Lầu 4: "Bạn trai cũ là cái gì? Có thể ăn không? Ngại quá, đây là mẹ đơn thân, đến tay bạn trai cũ cũng chưa từng sờ qua, Ồ, không đúng, đàn ông là cái gì? Biểu tượng*một bài hát Lạnh lẽo gửi tặng chính mình*"
Lầu 5: "Em gái bé bỏng, nào nào nào, anh đang ở đây, đưa tay cho em sờ này, sợ cực kì thích á."
Lầu