Khi còn nhỏ Giang Lạc thích xem nhất là phim cảnh sát hình sự TVB, lúc kéo Tô Mộ Tinh ra ngoài nhiệt huyết xông lên tận trán, người cũng đã kéo vào thang máy mà cả buổi mới cam lòng buông tay.
Tô Mộ Tinh cho rằng trận này mình sẽ bị bịt chết mất: ".
.
."
Rời khỏi tòa nhà, Tô Mộ Tinh nhìn quanh bốn phía một vòng, lúc mới bị Giang Lạc lôi tới khá gấp gáp nên không nhìn kĩ, giờ lướt qua mấy chữ ở cạnh mới biết đây là Minh Âm Uyển, khu vực cực đẹp, tấc đất tấc vàng, có thể sống ở đây chắc mẩm là không thiếu tiền.
Tô Mộ Tinh thì thầm: "Bác sĩ thu nhập cao thế à? Rõ ràng là có vấn đề?"
Giang Lạc cầm điện thoại tung lên tung xuống, đứng cách cô hai bước, "Vấn đề thế nào?"
Tô Mộ Tinh trừng mắt, "Anh ấy được Lăng Nhược Dư bao nuôi."
".
.
." Giang Lạc ngân nga một đoạn Đài hoa cúc xong, hiếm khi lương tâm trỗi dậy, "Yên tâm đi, hai người bọn họ chắc chắn là trong sạch không thể sai được đâu."
Tô Mộ Tinh xì một tiếng, rõ ràng không quá tin tưởng.
Giang Lạc nói: "Em họ của bạn học của em gái của bạn gái cũ cũ cũ cũ của tôi là bạn gái cũ cũ của Lăng Nhược Dư."
Tô Mộ Tinh rối tinh rối mù: "???"
Giang Lạc cho cô một ánh mắt kiểu như sao mà cô ngốc thế, "Em gái của chị dâu của bạn gái cũ cũ cũ của tôi là bạn gái cũ của cậu ta."
(Thứ lỗi cho tôi, lời anh Giang nói là do tôi ngốc nên không hiểu được hay là sự logic ở đây có vấn đề???)
Lông mày Tô Mộ Tinh giật giật, "Hai người bọn anh đều tìm đối tượng ở cùng một khu à?"
Giang Lạc nghĩ ngợi: "Là cùng một hội sở đó."
Tô Mộ Tinh: ".
.
."
Hai người đi về hướng cửa tiểu khu, hai tay Tô Mộ Tinh ôm lấy cánh tay, gió đêm thổi xào xạc, lạnh vô cùng, đi được một đoạn, Giang Lạc chỉ khoảng đất trống một bên, lên giọng trong vô vọng, "Xe tôi đâu? Rõ ràng tôi đỗ ở đây mà!"
Tô Mộ Tinh nhìn theo tay anh, ánh mắt liếc qua cột mốc bên đường, trợn trừng mắt: "Anh đỗ trên đường phòng cháy rồi, đoán chừng đã bị kéo đi."
Giang Lạc mở to hai mắt: "Nửa đêm thế này, mẹ nó chứ ai ăn no rửng mỡ đi tố cáo tôi? Bị điên à!"
Tô Mộ Tinh lướt nhìn anh, cười nhạo nói: "Có phải anh có bạn gái cũ nào đó sống ở khu này không?"
"!!!"
Giang Lạc ngẫm nghĩ một hồi, ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Cũng có thật, Tô Tô sao mà cô thông minh vậy!"
".
.
."
Tô Mộ Tinh cười khổ, bước về phía trước, Giang Lạc rảo bước theo sau, bắt chuyện: "Vừa nãy cô nói đang theo đuổi Nhất Đao hả? Thật hay giả đấy?"
Tô Mộ Tinh chép miệng: "Không đủ rõ ràng à?"
Giang Lạc cười hì hì, sáp đầu gần một tí, "Cần tôi làm chút gì đó không?"
Thoạt tiên Tô Mộ Tinh lắc đầu, lòng nghĩ anh đừng làm loạn là được rồi, nhưng tâm tư đột nhiên xoay chuyển, nói: "Cũng có thật."
Giang Lạc vỗ ngực đảm bảo, "Tôi sẽ làm hết khả năng!"
Tô Mộ Tinh rụt rụt cổ: "Lạnh chết mất, áo khoác của anh cho tôi mượn tí đi?"
Giang Lạc khép vạt áo, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, "Thôi vậy, tình cảm là chuyện của hai người, tôi chẳng nhúng tay can dự đâu."
".
.
." Mẹ kiếp.
.
.
Ngày kế tiếp.
Tô Mộ Tinh bọc mình như cái bánh chưng, ngồi trong phòng làm việc, vừa xì mũi, vừa mắng Giang Lạc, chóng mặt đau đầu đến tầm nhìn cũng mông lung.
Lục Hàm Hàm ngồi bên cạnh không nhìn nổi, "Nửa đêm chị đi đánh dã chiến à? Làm sao mà thành ra thế này?"
Tô Mộ Tinh hít hít mũi, khàn cổ trả lời: "Là chị bị lợn ủi đẩy."
(Ám chỉ một người con gái tốt đẹp bị một người con trai xấu xa chà đạp)
Lục Hàm Hàm: ".
.
."
Tô Mộ Tinh pha cốc thuốc Cảm Mạo Linh, "Mấy ngay nay, có phải Hàn Nghệ mắng chửi chị khắp nơi không?"
Một tay Lục Hàm Hàm chống lên ghế, "Chị cũng nghe rồi à?"
Tô Mộ Tinh thờ ơ nói: "Mới nãy vào phòng vệ sinh, nghe thấy cô ta nói với người khác ở bên ngoài."
Lục Hàm Hàm: "Cô ta có cái mồm đáo để gớm, Lí Phong đưa chương trình 《Pháp trị trực tuyến》 cho tổ mình, chỉ có chị ta khua môi múa mép, chị đừng để ý quá làm gì."
Mu bàn tay Tô Mộ Tinh dụi dụi chóp mũi, "Cô ta nói chị là gái điếm tâm cơ bạch liên hoa trà xanh chết tiệt chị đều chẳng hề gì nhưng em biết chị nghe được cô ta nói chị cái gì không?"
Lục Hàm Hàm phối hợp lắc đầu.
Khuỷu tay Tô Mộ Tinh tì lên mặt bàn, vừa hỉ mũi vừa phẫn nộ nói: "Cô ta lại có thể nói chị nâng ngực! Nâng ngực em biết không! Mẹ nó chứ chị tức đến mức trực tiếp.
.
."
Hai mắt Lục Hàm Hàm mở rõ to, "Không phải chứ! Hai người đánh nhau à?"
Tô Mộ Tinh chống cằm, "Không phải, chỉ là suýt nữa thì táo bón."
Lục Hàm Hàm haha cười to: ".
.
.
bị nhiệt rồi."
(Nhiệt bao gồm các triệu chứng như táo bón, viêm kết hợp mô)
Tô Mộ Tinh hắt hơi liên tục mấy cái, lại nước mắt nước mũi tèm lem, cô vừa lau nước mắt vừa bắt đầu mắng Giang Lạc tiếp, quả thực giận hết nấc, hôm qua ép cô ra ngoài cũng thôi đi, kết quả còn không chịu trách nhiệm đưa người ta về nhà, nửa đường nhận được điện thoại của bạn gái cũ nào đó liền lặn mất tăm luôn.
Càng nghĩ càng bực, Tô Mộ Tinh rút điện thoại mở Wechat, đem chú thích tên Giang Lạc đổi thành: Đồ vô dụng đồ hèn nhát đồ trứng thối Giang, cô khịt khịt mũi, trong lòng dễ chịu hơn nhiều.
Cô vừa định tắt điện thoại, trên màn hình đã nhảy ra một chấm đỏ.
[Lăng bảo bối: Cãi nhau với Giang Lạc rồi à?]
[Lăng bảo bối: Tiểu Tinh Tinh yêu quý, có cần anh trai giúp đỡ không?]
[Lăng bảo bối: Anh trai ở đây, không phải sợ.]
[Giang Lạc: Tô Tô! Cô không yêu tôi nữa à?]
[Giang Lạc: Tại sao phải mắng trứng của tôi?]
Tô Mộ Tinh: ".
.
."
Chết tiệt, ai thèm hứng thú với