Ở bên kia, bệnh viện số ba.
"Chơi game thật sự đốt tiền quá.
.
.
không nuôi nổi, cậu nói xem tôi phải làm thế nào?"
"Tôi hỏi cậu đấy, sao cậu không nói?!"
Bước chân Trình Ý tạm dừng, nghiêng đầu nhìn, mới phát hiện bên cạnh sớm đã chẳng thấy người đâu, anh quay lại, Hứa Thanh Nhiên thoạt đầu còn đi cạnh mình đã đứng cách xa mấy mét, hơi cúi đầu, tay phải cầm điện thoại, tay trái đút túi, khóe miệng dạt dào ý cười.
Trình Ý giật nảy, hơi khó thích ứng, anh và Hứa Thanh Nhiên cùng tốt nghiệp một học viện ý, cùng phòng kí túc xá, bây giờ lại là đồng nghiệp trong cùng một bệnh viện, cái kiểu nhìn điện thoại cười ngốc nghếch thế kia vẫn là lần đầu tiên đấy.
Mẹ kiếp đừng có mà bảo là bị trúng tà !
Anh vội vã vòng lại, vỗ sau lưng người đàn ông, ân cân hỏi: "Thanh Nhiên này, cậu có chỗ nào không khỏe à?"
Hứa Thanh Nhiên tắt điện thoại bỏ vào trong túi, thu lại vẻ tươi cười, ngước mắt, "Làm sao?"
Trình Ý vuốt ngực cho nhuận khí, "Cậu biết vừa rồi cậu đáng sợ biết bao không?"
Đầu mày Hứa Thanh Nhiên khẽ nhíu vào, không hiểu ra sao.
Trình Ý nói: "Mới nãy cậu cười với điện thoại giống y một tên thiểu năng, mẹ kiếp dọa chết tôi rồi!"
Hứa Thanh Nhiên nâng mí mắt, nghiêng đầu hỏi một câu: "Tôi cười rất đáng sợ?"
Trình Ý vội vã gật đầu, ngữ khí thành thực: "Còn không phải chắc! Lần sau dù sao cũng đừng như vậy nữa, sẽ xảy ra án mạng."
".
.
."
Hứa Thanh Nhiên hung dữ nhìn như muốn khoét một lỗ trên người đối phương, đôi chân dài sải bước về phía trước.
Trình Ý lập tức nối gót, lại kéo vấn đề trở lại, "Cậu nghe thấy những gì tôi vừa nói không?"
Giọng Hứa Thanh Nhiên hờ hững hỏi: "Cậu nói với tôi?"
".
.
." Trình Ý trừng mắt, nhắc lại: "Chơi game đốt tiền quá, không nuôi nổi!"
Hứa Thanh Nhiên không hay chơi game, nhưng Giang Lạc là nhà sản xuất game nên thường sẽ bị kéo đi test game, không nhiều thì ít cũng hiểu đôi chút, tiện miệng hỏi: "Nuôi gì mà nuôi không nổi?"
Trình Ý trả lời: "Nuôi đàn ông!"
Hứa Thanh Nhiên: "???"
Trình Ý giải thích: "Chính là kiểu nhân vật nữ chính hoàn thành nhiệm vụ sau đó yêu đương với bố người đàn ông haha."
Khóe miệng Hứa Thanh Nhiên khẽ giật, "Cậu là nhân vật nữ chính hay là đàn ông?"
Một tay Trình Ý khoác lên vai đối phương nói như lẽ dĩ nhiên: "Đương nhiên là nhân vật nữ chính!"
Ấn đường Hứa Thanh Nhiên lại giật, hơi dừng bước chân: "Làm phiền bỏ cái tay cậu ở trên người tôi ra."
Trình ý đang cảm hứng dâng cao, không chịu rời: "Làm sao?"
Không biết Hứa Thanh Nhiên muốn tuyên cáo với ai mà dùng giọng điệu đanh thép trả lời từng câu từng chữ: "Tôi, là, trai, thẳng."
Trình Ý: ".
.
."
Hứa Thanh Nhiên tiếp tục đi về phía trước, chẳng bao lâu, không biết nghĩ đến cái gì, bước chân dừng lần nữa, nghiêng đầu, "Trình Ý, thông thường muốn nhắn tin trong nhóm chat, gửi cái gì thì được?"
Trình Ý: "Phải xem là nhóm gì đã."
Hứa Thanh Nhiên thờ ơ "Oh" một tiếng, thò tay rút điện thoại, ánh mướt lướt qua, chẳng có cảm xúc nói: "Đồ vô dụng đồ hèn nhát trứng gà thối Giang."
Hứa Thanh Nhiên thong dong như cũ, "Không phải cậu hỏi tôi nhóm gì à?"
".
.
."Trình Ý có chút bất lực, anh nói thẳng thắn: "Gói biểu cảm, bây giờ giới trẻ đều thích cái này."
Hứa Thanh Nhiên hỏi: "Gói biểu cảm?" Anh hơi nhíu mày, lắc đầu: "Tôi không có."
"Tôi gửi cho cậu." Trình Ý lập tức rút điện thoại.
Một phút sau.
Biểu cảm Hứa Thanh Nhiên không tốt lắm, thái dương nảy liên hồi, thấp giọng hỏi: "Cậu nghiêm túc hả?"
Người đàn ông nhìn hình ảnh và kí tự trên màn hình, khóe miệng co rút một trận.
"Tôi nay chỉ dâm|đãng vì anh, qua đêm nay hãy quên sạch em đi"
"Người có sức quyến rũ là tôi đây lại xuất hiện rồi"
"Đừng phí lời nữa, cởϊ qυầи áo đi"
"Anh làm|tình đi, không cần trả lời em"
"Em đang làm|tình, không rảnh trả lời anh"
"Đến khu rừng nhỏ, em mặc váy nhé"
"Thật sự muốn cho bản thân nghỉ một ngày, không làm gì hết chỉ làm em"
".
.
."
Mặt Hứa Thanh Nhiên vô cảm: ".
.
."
Trình Ý cười đùa: "Mấy thứ này đều là chiến lợi phẩm tôi chiếm được từ vô số lần đại chiến tranh giành hình ảnh, mẹ kiếp cậu phản ứng kiểu gì đấy."
Hứa Thanh Nhiên gập điện thoại, đáp lạnh tanh: "Thôi đi, coi như tôi chưa hỏi."
Trình Ý "xì" môt tiếng, anh đổi chủ đề, vòng vèo đến chuyện cuộc họp hôm nay: "Bác sĩ gây mê mới tới lai lịch thế nào vậy, trưởng khoa phải đích thân giới thiệu, nghe nói, trước đây ở bệnh viện quân y số hai."
"Không biết."
Khuỷu tay Trình Ý huých Hứa Thanh Nhiên một cái, "Trước đây không phải cậu cũng ở bệnh viện số hai à, thế nào mà không biết?"
Mí mắt Hứa Thanh Nhiên cũng chẳng buồn nhúc nhích, "Trí nhớ không tốt."
".
.
." Trình Ý lại trợn trắng mắt, đè thấp âm sắc nói: "Thanh Nhiên à, cậu nói xem cậu không ở bệnh viện số hai làm việc cho tử tế đi, việc gì phải chuyển đến bệnh viện số ba thế, cũng không phải bệnh viện số ba chúng ta không tốt nhưng bệnh viện số hai người ta tốt xấu gì cũng là viện quân y đấy, người thường còn vào không được kia kìa."
Anh ngừng một lát lại nói, "Có điều ấy mà con người cậu chính là như vậy, lúc đầu tốt nghiệp đại học, giáo sư Hứa ở bệnh viện số ba, cậu lại chạy đến bệnh viện số hai.
Cậu nói xem có phải cậu bị dở hơi không? Hiện tại giáo sư Hứa..."
Trình Ý cằn nhằn nói mãi không hết, Hứa Thanh Nhiên bị nhắc nhở phát phiền lên được, "Cậu đừng nói nữa."
"Tôi không nói thì làm gì?"
"Đi mà nuôi đàn ông."
".
.
."
# # #
Năm giờ chiều, Tô Mộ Tinh thoạt tiên muốn về nhà ngủ, nhưng nửa ngày đã qua mà thuốc Cảm Mạo Linh hình như chẳng có tác dụng, cảm cúm phát sốt sổ mũi, đầu óc quay cuồng tưởng chừng sắp không nhận ra mình là ai.
Người đã đi đến bãi đỗ xe, cô không dám lái xe nữa, ngẫm nghĩ rồi định đi bệnh viện truyền nước.
Bệnh viện mãi mãi là nơi người quá đông mà dẫn tới nhiều rắc rối.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, trong phòng truyền dịch nam nữ già trẻ ngồi khắp nơi, phòng lấy số cũng vậy, hàng ngũ vẫn dài lắm, bên ngoài hàng, hai người đàn ông cạo đầu trọc lóc, tay áo xắn lên khuỷu tay, định chen hàng.
Một cô gái đứng ngay đầu hàng nhìn không vừa mắt, "Sao các anh lại chen hàng thế? Mọi người đều xếp hàng ở đây cả?"
Một người đàn ông trọc đầu cao hơn trong số đó lập tức tiếp lời, "Tao chen hàng liên quan quái gì đến mày! Tao đang ốm đấy, phải để bác sĩ khám gấp!"
Một bác gái xếp cuối hàng cũng nói, "Ai đến bệnh viện mà không bị bệnh."
Người đàn ông mất bình tĩnh, "Chen hàng đấy.
Mẹ kiếp có gì mà to tát."
Người đàn ông đầu trọc béo hơn cạnh anh ta đáp trả: "Mày lải nhải cái đéo gì, ông đây bị bệnh, ông cứ xếp ở đây đấy!"
Cô gái tức đỏ mắt, "Anh...!Anh là cái đồ không biết phải trái!"
Một người trẻ tuổi khác trong hàng kéo tay áo cô gái, "Bỏ đi, bỏ đi, đừng cãi nhau với bọn họ nữa."
"Phải đấy, nhịn nhịn, nhịn đi cho xong chuyện."
"Bớt nói một câu, đừng tính toán với loại người này."
Hàng ngũ yên tĩnh trở lại, hai người đàn ông được xếp ngay trên đầu hàng như ý.
Tô Mộ Tinh kéo khăn quàng cổ, nhẹ kêu một tiếng, không vội xếp hàng lấy số mà đi sang phòng vệ sinh bên cạnh, cô vốc nước vỗ lên mặt, lại dùng nước lạnh để xì mũi, gò má đỏ bừng cuốn theo chút mát mẻ, tiện thể mũi cũng đỡ tắc hơn, hai tay cô xoa mặt, ra khỏi phòng vệ sinh.
Đường hành lang.
"Đây là quà bà ngoại mua cho cháu, Buzz lightyear! Yê yê!" Tiếng của một cậu bé con, âm sắc chứa đầy sự ngạc nhiên mừng rỡ, "Bà ngoại còn nói đợi cháu khỏi rồi sẽ đứa cháu đi khu vui chơi ngồi tàu lượn siêu tốc, tàu lượn siêu tốc nhé! Cái có thể bay lên trời ấy!"
"Ừm, Hạ Hạ quay về cùng chị y tá nhé." Người đàn ông mỉm cười, giọng ấm áp.
Tô Mộ Tinh vốn ban đầu đang cúi đầu, sau khi nghe thấy âm thanh đó bỗng ngẩng lên, đứng như trời trồng tại chỗ, trên hàng ghế chờ màu xanh biển ở hành lang có một cậu bé khoảng bảy tám tuổi đang ngồi, cả người mặc quần áo bệnh nhân, bên ngoài khoác chiếc áo lông dáng dài, trong tay nâng đồ chơi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn niềm vui.
Người đàn ông cao lớn khụy chân ngồi xổm, khom người ngang tầm mắt thằng bé, anh giơ tay vuốt mái tóc đứa trẻ, cười nói: "Hạ Hạ, đến lúc phải quay về rồi, bà ngoại sắp truyền dịch xong rồi đấy."
Thằng bé nhìn chị y tá đứng cách mấy bước đang đi tới, cầm tay đối phương, lại quay người hỏi: "Anh bác sĩ, ngày mai gặp lại."
Người đàn ông cười nhẹ gật đầu.
Cậu bé xoay người đi theo y tá bên cạnh bước đi vài bước, không biết làm sao lại quay người lần nữa, ỏn à ỏn ẻn hỏi: "Hi hi, hôm nay anh bác sĩ cũng không phải đi tìm bạn gái à?"
Tô Mộ Tinh: "???" Không phải chứ? Câu sau nếu như lời thoại là: "Đợi em lớn lên em sẽ gả cho anh" thì cô sẽ chọn một ngày lành để tự chôn chính mình.
Nó trề môi, ngập ngừng mới nói: "Đợi em lớn lên, em sẽ gả con gái cho anh."
Lời con trẻ chẳng kiêng dè gì, người đàn ông không nhịn được bật cười.
Tô Mộ Tinh giúp bản thân nhuận khí: ".
.
." Vẫn may vẫn may.
Y tá kế bên bị chọc cười, "Hạ Hạ, vậy anh bác sĩ còn phải đợi lâu lắm nhỉ."
Cậu bé lắc đầu, "Không đâu, em sẽ cố gắng, 22 tuổi là em có thể có con gái rồi!"
Y tá cười haha, cố ý trêu nó: "Vậy nếu em sinh con trai thì làm thế nào?"
Cậu bé ngây ngốc, đầu lông mày nhỏ xíu chau vào, "Cái này.
.
.
Cái này.
.
.
Đúng nhỉ, nếu em sinh con trai thì làm thế nào?"
Nó hơi hoảng loạn túm góc áo chị y tá, miệng méo xệch nhìn người đàn ông đứng cách hai bước, giọng tủi thân cực kì, "Anh bác sĩ ơi, anh để em thử suy nghĩ, em phải quay về cố gắng suy nghĩ đã, ngày mai em lại nói với anh nếu em sinh con trai thì phải làm sao.
.
.
huhu em không thích con trai.
.
."
Tô Mộ Tinh: ".
.
."
Mặt mày người đàn ông ngập tràn ý cười, y hệt tuyết tan mùa xuân tới, xua đi cái lạnh nhạt thường ngày, giọng anh dịu dàng, "Ừ, ngày mai nói cho anh biết."
Trái Tim Tô Mộ Tinh bỗng đập manh, lần đầu tiên cô thấy Hứa Thanh Nhiên thế này, ấm áp giống như mặt trời.
Cô liếm liếm môi, "ách".
.
.
giống mặt trời.
Cậu bé được y ta dẫn ra ngoài, nó cứ đi một bước lại ngoái đầu ba lần vẫy bàn tay nhỏ, từ đầu đến cuối Hứa Thanh Nhiên vẫn đứng đó đưa mắt tiễn hai người rời đi, trong ánh mắt sóng sánh ý cười.
Chóp mũi Tô Mộ Tinh chua xót, mẹ kiếp thật là càng sống càng thụt lùi, vậy mà có thể ghen với một đứa nhóc con, cô khịt khịt mũi, hắt hơi rõ to, lại một trận rơi nước mắt nước mũi, cô quen thói chửi Giang Lạc một hồi.
Hứa Thanh Nhiên nghe được động tĩnh, nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua.
Tô Mộ Tinh xấu hổ: ".
.
."Bị người đàn ông mình nghĩ là mặt trời nhìn thấy mặt treo hai hàng nước mũi là cảm giác gì vậy.
Cô gái đã nói lắp: "A.
.
.
aa.
.
.
ngoài ý muốn thôi ngoài ý muốn thôi, em lau trước.
.
.
cái này.
.
." Tô Mộ Tinh cuống cuồng rút giấy, mò ra được cái túi giấy rỗng tuếch, giấy hết rồi.
.
.
dùng hết rồi.
.
.
xong rồi.
.
.
cô xong đời rồi.
Lòng bàn chân cô như bôi mỡ, muốn xông vào phòng vệ sinh, mới bước một bước, cánh tay đã bị người ta túm chặt, giây tiếp theo hai tay cô liền được nhét một gói giấy ăn, Tô Mộ Tinh không thể chú ý được cái gì nữa, tức tốc lau mặt sạch sẽ.
Hứa Thanh Nhiên còn chưa đi được bao xa, Tô Mộ Tinh đã chạy bước nhỏ chắn phía trước, người đàn ông rẽ trái, cô sang trái, người đàn ông sang phải, cô rẽ phải.
Bước chân Hứa Thanh Nhiên ngừng lại, hơi rũ hàng mi nhìn cô.
Tô Mộ Tinh rất lễ độ, trước tiên là cười nhẹ: "Bác sĩ Hứa, chuyện vừa rồi anh quên đi nhé."
Hai tay Hứa Thanh Nhiên giấu trong túi áo khoác, giương khóe môi: "Chuyện vừa rồi?"
Tô Mộ Tinh haha mấy tiếng, "Tin em đi, đợi con gái của thằng nhóc đó gả cho anh thì 800 năm trước anh đã gặp trở ngại chức năng rồi." Mấy chữ cuối cô còn cố ý nói thật rõ.
Hứa Thanh Nhiên: ".
.
."
Tô Mộ Tinh sờ mũi trên mặt nóng hầm hập, cảm giác toàn thân đều bị hơi nóng tự động xoắn lấy, cũng không biết vì bị ốm hay là do đối mặt với Hứa Thanh Nhiên.
Cô cởi chiếc khăn đang thắt trên cổ, cẩm lên tay, ngước mắt nói: "Em ốm rồi."
Hứa Thanh Nhiên cúi đầu nhìn Tô Mộ Tinh, sắc mặt ửng đỏ, mũi bị chà đỏ rực, bong một ít vảy, anh vô thức hạ giọng: "Đi thẳng bên tay phải, lấy số, thanh toán, khám bệnh."
Tô Mộ Tinh vén mấy sợi tóc rũ lòa xòa bên sườn mặt ra sau tai, mềm giọng hỏi: "Anh không thể khám à?"
Hứa Thanh Nhiên hờ hững nói: "Tôi tan làm rồi."
Tô Mộ Tinh lúc lắc đầu, khàn giọng bảo: "Em còn chóng mặt, khéo sắp chết mất." Cô ngừng lại, nghĩ tới gì đó, "Em mà ngất đi, có khi nào bác sĩ Hứa sẽ bế em không? Bế công chúa ấy?"
".
.
." Đường về não thật mới lạ biết bao.
Đôi mắt đen của Hứa Thanh Nhiên thâm thúy, giọng trầm trầm: "Nơi này là bệnh viện, sẽ có giường cấp cứu."
"Oh, nghe có vẻ cao cấp thật đấy." Đầu lưỡi Tô Mộ Tinh đá một vòng hàm dưới, "Vậy thôi đi, em không ngất nữa."
".
.
."
Tô Mộ Tinh thật sự không ổn, mắt hạnh nhắm hờ, Hứa Thanh Nhiên không mặc áo blouse, một chiếc áo gió màu đen làm bóng hình thêm cao lớn, cũng phải, người ta đã tan làm rồi.
Tô Mộ Tinh bịn rịn không muốn rời xa, chu môi, đi sang chỗ lấy số, đi được nửa đường cô vòng lại trước mặt anh, "Bác sĩ Hứa, anh kéo em ra khỏi danh sách đen đi, thuận tiện thì nói chuyện với em trong lúc truyền nước, em sẽ khỏi nhanh hơn một tí, cảm ơn."
Nói xong cô cũng không đợi Hứa Thanh Nhiên trả lời, chậm rì rì đi vào hàng, hàng ngũ đã ngắn bớt không ít.
Ngón tay Hứa Thanh Nhiên trong túi áo men theo mép ai vuốt một vòng, tầm nhìn di chuyển theo Tô Mộ Tinh đứng ở nơi đó vài giây, cuối cùng cũng chẳng nói gì, anh thu ánh mắt nhấc chân đi ra ngoài.
"Chính là người này, béo ơi mày xem, chính là người này hại chết người!"
"Đ.m! Mẹ kiếp là nó thật! Tên lang băm đáng chết! Tên gϊếŧ người đáng chém nghìn đao!"
Tiếng hai kẻ đó nói chuyện vang vọng, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người trong đại sảnh, là hai tê đầu trọc chen hàng lúc nãy.
"Người đâu! Ở đây có kẻ gϊếŧ người! Trời ơi, thói đời gì thế này, hại chết người cũng không phải đền mạng!!"
Người đàn ông trọc đầu cao hơn chỉ vào Hứa Thanh Nhiên chửi như tát nước, hạt nước miếng cứ bay tóe tung.
Tên béo đầu trọc cạnh bên lập tức phụ họa: "Đây là thời đại nào rồi, sinh con còn có thể chết người sao? Cả lớn cả nhỏ đều chết, bệnh viện còn không chịu trách nhiệm với chúng tôi, mọi người phân xử cho tôi với! Lang băm! Kẻ gϊếŧ người! Sao mày không chết đi!"
"Kẻ này trước đây ở bệnh viện số hai, bây giờ chạy đến bệnh viện số ba gây tai vạ cho người ta, mọi người cẩn thận, đừng để đến lúc bị nó chữa đến chết còn không có tiền bồi thường!!"
Người vây xem càng ngày càng đông, hai người đàn ông trọc đầu đứng chắn đường mà nói, tiếng chửi rửa không ngớt.
Hứa Thanh Nhiên chẳng có cảm xúc gì, nghiêng người, định vòng qua kẽ hở bên cạnh.
Hai kẻ trọc đầu đâu chịu bỏ qua, ngay tức khắc chặn phía trước.
"Đ.m muốn đi à? Đồ gϊếŧ người, trả lại vợ con cho chúng tao!"
Tên đàn ông đầu trọc cao lớn mắng càng vang: "Vợ con mà chết chưa?? Hôm nay vợ con mày chết chưa!!!"
"Mày mới chết!" Không biết Tô Mộ Tinh từ đâu xông ra, mắt hạnh trợn tròn, nghển cổ, chỉ có giọng nói là cao vút, "Mẹ kiếp, tao chính là người phụ nữ của anh ấy ấy đây!"
Tô Mộ Tinh thét ầm, ông tay áo măng tô xốc ngược lên, hướng thẳng tới người đàn ông giáng một bạt tai.
"Mày mắng người đàn ông của tao đã xin phép tao chưa!"
Tên đầu trọc cao hơn chịu một cái tát ngớ cả người.
"Đánh người! Đánh người!" Tên béo hổn hển gào lên.
Tô Mộ Tinh lạnh lùng cười hỏi mấy thanh niên đứng bên cạnh: "Mấy người nhìn thấy gì không?"
Vài thanh niên đúng lúc trước đó bị hai kẻ đầu trọc chen hàng vốn dĩ trong bụng ôm một cục tức, động tác bèn chỉnh tề nhất loạt, lắc đầu, "Chẳng thấy gì, chỉ nghe được hai người này chửi đổng."
Hai tên đầu trọc đành chịu thua.
Tô Mộ