Hứa Thanh Nhiên bị mê hoặc mất rồi.
Anh dán lên cánh môi Tô Mộ Tinh, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc mượt mà của cô ấy, môi răng chiếm giữ tựa như đang công thành đoạt đất, dịu dàng mà lại ngang ngược.
Ánh mắt Tô Mộ tinh ngưng trệ, cô hoàn toàn không ngờ sẽ được Hứa Thanh Nhiên đáp lại, Hứa Thanh Nhiên mà cô từng quen biết luôn luôn là bình tĩnh lại còn kiềm chế, cho dù về sau thừa nhận có cảm giác với mình, thì trước giờ vẫn rất quy củ, thậm chí anh có một bộ nguyên tắc của mình.
Như lời anh ấy nói đấy, quan hệ hợp pháp, là tiền đề.
Mà giờ phút này, cô kinh ngạc đến mức trừng mắt, trong đôi mắt Hứa Thanh Nhiên có snhs sáng chợt lóe qua, mang theo du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu không mảy may che đậy, nguy hiểm lại mê người.
Hô hấp dần dần rối loạn, Tô Mộ tinh nhắm mắt lại, nỗ lực đáp lại anh, hai chân cô nhấc lên câu chặt Hứa Thanh Nhiên đè anh sát vào người mình, thậm chí cô muốn chủ động hơn nhiệt tình hơn, một tay không biết phép tắc đã dò vào trong áo sơ mi của Hứa Thanh Nhiên, tay kia đặt lên thắt lưng người đàn ông, trúc trắc muốn cởi ra.
Thể chất cô gái thiên hàn, quanh năm tay chân lạnh buốt.
Thế là, trong nháy mắt khi cô vén quần áo Hứa Thanh Nhiên lên, Hứa Thanh Nhiên bỗng choàng tỉnh.
Anh hoảng loạn ngẩng đầu, đôi môi rời khỏi cánh môi mềm mại của Tô Mộ Tinh, hai tay hướng ra sau gỡ hai tay Tô Mộ Tinh đang bám lên người mình, liền đó một tay chống lên lưng ghế sofa, vội vàng từ Tô Mộ Tinh nhổm dậy, quỳ gối ngồi sang bên cạnh.
Tô Mộ Tinh vẫn đang nằm, tầm mắt cô hướng xuống dưới dừng ở sườn mặt Hứa Thanh Nhiên, lông mi người đàn ông rũ xuống uể oải, một chùm sáng chiếu vào bên mặt anh, ánh đèn xuôi theo dáng người, một nửa hòa vào ánh sáng, một nửa lọt vào bóng tối.
Tô Mộ Tinh mất nửa phút để điều chỉnh hô hấp, hồi lâu, tay phải cô với qua kéo tay áo Hứa Thanh Nhiên, giọng nói mang theo một chút âm mũi: "Bác sĩ Hứa?"
Hứa Thanh Nhiên không dám nhìn Tô Mộ tinh, anh hít một hơi thật sau, một lúc lâu sau, nhả ra ba chữ, giọng khàn khàn: "Xin lỗi em.
" Dứt lời, anh đột ngột đứng lên khỏi sofa, bước đi như bay ra cửa phòng bao.
Ánh mắt Tô Mộ Tinh di chuyển theo người đàn ông, cửa phòng bao mở rộng rồi khép lại, Hứa Thanh Nhiên rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Trong lòng Tô Mộ Tinh cảm giác gì cũng có, lát sau, cô ngồi dậy, tầm mắt dán vào màn hình tinh thể lỏng cách đó mấy mét, trong khung cảnh ấy, nam nữ chính đã thay người, ca khúc Quá giới hạn đã qua từ lâu, bài mới không còn hợp với khung cảnh nữa.
Ngẩn ngơ một lúc, cô không kìm được đi tìm thuốc lá trong túi xách, thất thần mà lục lọi cả buổi, chẳng sợ thấy cái gì, dứt khoát kéo hết, mở núp túi nhìn xuống, thứ gì cũng lật lên.
Lộp bộp, hết thảy nện xuống mặt bàn, mấy thứ linh tinh đều có cả, thế mà bên trong nhiều nhất lại là kẹo mút, vỏ kẹo màu mè, rất chói mắt.
Khóe miệng Tô Mộ Tinh hơi vểnh lên, tự giễu, cmn đây đúng là đủ làm màu.
Cô lật ngược lật xuôi cuối cũng đã sờ thấy bật lửa và thuốc lá ở đáy túi, thế là như lên cơn nghiện, giật ra một điếu, hai canh môi đỏ tươi ngậm thuốc, "xạch" một cái, ngọn lửa bật lên, sợi thuốc lá màu nâu nháy mắt bốc cháy, cô bất chấp hút liền mấy hơi.
Cô không biết, bản thân rốt cuộc đang làm gì, tình cảm với Hứa Thanh Nhiên đến quá đột ngột, thậm chí chính cô cũng còn không rõ đã bắt đầu như thế nào, đến cùng thì câu chuyện ra sao.
Cái lần ở huyện Nham, sau này lại gặp lại ở đường Trung Sơn, cô buộc phải thừa nhận, người ấy thật sự thu hút cô, cô không kháng cự được sức hút của Hứa Thanh Nhiên, thế là bổ nhào vào như thể những cử chỉ điên rồ.
Kinh nghiệm tình cảm của cô chỉ có hai năm với Lâm Thâm, tám năm sau đó, bên cạnh cô không thiếu người theo đuổi, có người có điều kiện rất ưu tú, thậm chí Hứa Thanh Nhiên chưa chắc là người tốt nhất, nhưng cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác ấy, nếu ban đầu còn bảo vì không quên được Lâm Thâm, vậy sau đấy thì sao?
Giống như trước đây Hà Gia Mộc nói với cô, thích cũng được, du͙ƈ vọиɠ cũng thế thôi, khác đường cùng đích.
Nhưng cô phát hiện ra, mình sai rồi, này hai thứ ấy, căn bản là hai chuyện khác nhau.
Con người Hứa Thanh Nhiên quá quân tử, hoặc là nói, quá tốt, thậm chí cái tốt ấy còn bao dung cả với mỗi người bên cạnh anh.
Nhìn ngược lại mình, trái lại cô mới là không xứng với anh.
Tô Mộ Tinh nhả ra mấy vòng khói, khói thuốc màu trắng mờ lờ lững phả ra, vấn vít quanh sườn mặt mịn màng sắc nét, vô tình lộ ra mấy phần lạnh nhạt.
Bỗng nhiên cực kì bài xích chính mình, chẳng khác gì keo cón chó cứ quấn lấy Hứa Thanh Nhiên, không biết xấu hổ.
Điếu thuốc cháy hết, tàn thuốc rơi cả xuống quần cô gái, cô dí đầu thuốc vào cái gạt tàn để dụi lửa, nhét đồ đạc hỗn loạn trên bàn vào trong túi, vội vàng xách túi, bỏ đi, giống hệt Hứa Thanh Nhiên, lúc đi ra đầu cũng không quay lại.
! !
Thế là, đợi đến