Tư duy Tô Mộ Tinh bay bổng, có khi Hứa Thanh Nhiên thật đúng là không theo kịp, hai người hơn kém nhau ba tuổi, cô hai mươi mấy, mà anh đã ba mươi mốt rồi, một người mới ngót nghét đầu ba, một người đã tiến sang đầu bốn.
Chẳng lẽ là cách biệt thế hệ? Dù rằng anh rất không muốn thừa nhận.
Hứa Thanh Nhiên nghẹn một lúc, sau hồi lâu, nặn ra một câu: "Anh không quen anh ta."
"......"
Lần này đến lượt Tô Mộ Tinh yên lặng, cmn chứ bác sĩ Hứa đáng yêu kinh khủng, Tô Mộ Tinh ngẫm nghĩ, không định làm khó anh ấy nữa, chuyển chủ đề: "Bây giờ bọn mình làm gì?"
Hứa Thanh Nhiên dắt tay Tô Mộ Tinh, đề nghị: "Xem phim thì sao?"
Tô Mộ Tinh gật đầu, cười nói: "Vâng."
Ban đầu chỗ cả nhóm đi hát ở gần trung tâm thương mại, căn bản không cần lái xe, băng qua đường chính là rạp chiếu phim, còn chưa đến mười phút, hai người đã đứng ở quầy bán vé chọn phim.
Dạo gần đây có rất nhiều phim đang công chiếu.
Tầm mắt Hứa Thanh Nhiên hờ hững dừng trên mấy tấm poster khổ lớn dựng ở đó, ngữ điệu êm dịu: "Em có phim gì muốn xem không?"
Tay phải Tô Mộ Tinh đỡ khuỷu tay trái, tay trái nâng lên, ngón cái sờ cằm, nói như đang có suy tính: "Anh hỏi em ấy à..."
Hứa Thanh Nhiên gật đầu, giương khóe môi: "Em thích loại nào hơn? Anh đều được cả."
"Em ấy hả?" Lông mày Tô Mộ Tinh thoáng nhướn lên, dịu giọng nói: "Vậy chọn bộ nào gay cấn đi, em thích loại gay cấn."
"......"
Trong mắt Hứa Thanh Nhiên chợt hiện lên nét vui tươi, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Thôi vậy, vẫn nên để anh chọn đi."
Tầm mắt anh ấy nhanh chóng sàng lọc một lượt trong số những tấm poster, sau đấy nâng lên cánh tay, ngón trỏ khẽ chỉ vào một bộ trong số đó, "Bộ này đi, trông có vẻ rất hay."
Không sai, trông có vẻ, mức độ gay cấn nhỏ nhất.
Tô Mộ Tinh nhìn theo hướng tầm mắt Hứa Thanh Nhiên, cô khẽ nhếch khóe môi, ngoài cười nhưng trong lòng héo hắt.
Cả cái poster to thế không có lấy một người, cmn toàn là chim, chim di trú di cư như thế nào.
"......" Ôi phẩm vị của anh già ba mươi mấy tuổi, Tô Mộ Tinh không nhịn được lắc đầu cảm khái.
Hồi lâu Tô Mộ Tinh vẫn không nói gì, Hứa Thanh Nhiên coi như cô mặc nhận, anh buông tay cô gái, nói: "Vậy anh đi mua vé đây."
Tô Mộ Tinh vội giữ chặt cánh tay Hứa Thanh Nhiên, hất cằm, "Bác sĩ Hứa, phim này 90 phút."
Hứa Thanh Nhiên không hiểu ra sao, khẽ "Ừ" một tiếng.
Đôi mắt dài của Tô Mộ Tinh híp lại, cực kì giảo hoạt nói: "Không sao, anh bỏ ra 90 phút xem chim, em dùng 90 phút ngắm anh là được."
"......"
Cô nhướn cao một bên lông mày, đẩy nhẹ Hứa Thanh Nhiên, xúi giục Hứa Thanh Nhiên với vẻ chẳng hề gì, nói: "Đi mua đi, đi đi, ngắm anh cũng được lắm."
"......"
Hứa Thanh Nhiên hoàn toàn có thể tưởng tượng cảnh Tô Mộ Tinh ngắm nhìn anh suốt cả quá trình, trong cảnh tối lửa tắt đèn nói không chừng còn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, anh dứt khoát nộp vũ khí đầu hàng, "Thôi vậy, em chọn vẫn hơn."
Tô Mộ Tinh cong khóe môi nhìn anh, cười như được mùa.
Cuối cùng, Tô Mộ Tinh không trêu anh thật, chọn phim hài gần đây đang hot, thể loại thriller giải trí.
Trước khi vào phòng chiếu, Tô Mộ Tinh đi vào nhà vệ sinh, lúc ra khỏi cửa, Hứa Thanh Nhiên đứng ở góc tường bên kia, đưa lưng về phía cô, ngoại hình người đàn ông đẹp trai lạnh lùng, vẻ mặt lãnh đạm, vẫn dáng vẻ thoát tục như cũ, luôn có cô bé nhìn chằm chằm, trong một phút ngắn ngủi cô đi ra, đã có một cô bé tiến lại gần.
Không biết cô bé đã nói gì, cô thấy Hứa Thanh Nhiên lắc đầu với người ta, trả lời một câu.
Hai người cách nhau một khoảng, cô không nghe rõ.
Cô bé bắt chuyện vừa đi, Tô Mộ Tinh liền chạy chầm chậm qua chỗ Hứa Thanh Nhiên, "Bác sĩ Hứa."
Hứa Thanh Nhiên nâng cánh tay, ra hiệu đồ trong tay mình, nói giọng ấm áp: "Anh mua trà sữa và bỏng ngô rồi, thứ này không thể ăn nhiều, nhưng sợ em chán, nên em có thể ăn một tí."
Tô Mộ Tinh gật đầu với Hứa Thanh Nhiên, hỏi anh: "Vừa rồi cô bé kia nói gì đấy?"
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên vô cùng vui vẻ, cười đáp lại cô: "Hỏi số điện thoại của anh."
Tô Mộ Tinh mím môi, lại hỏi: "Anh trả lời thế nào?"
Hứa Thanh Nhiên rũ mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đi về hướng phòng chiếu phim, vừa đi vừa nói: "Anh bảo anh có bạn gái rồi."
Tô Mộ Tinh đi bên tay phải Hứa Thanh Nhiên, vẻ tươi cười thắp sáng cả đôi mắt, ngoài miệng lại bóc phốt: "Bác sĩ Hứa, anh lừa người ta."
Hứa Thanh Nhiên cười, không lên tiếng.
Tô Mộ Tinh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, căm phẫn nói: "Bác sĩ Hứa, trước đây em hỏi xin anh số điện thoại, anh còn nhớ anh từ chối em thế nào không?"
Hứa Thanh Nhiên không hề nghĩ ngợi, lấp liếp thẳng thừng: "Không nhớ nữa."
Tô Mộ Tinh chờ thời cơ báo thù cũ, nhắc nhở: "Anh hỏi em có phải bị điên không."
Hứa Thanh Nhiên không đổi sắc mặt mà nói: "Anh quên rồi." Anh nhét trà sữa đang bưng ở tay phải vào tay cô gái, sau đó, năm ngón tay nắm thành quyền, gõ gõ trán mình, nói giọng tiếc nuối: "Thật sự không nhớ ra được, xin lỗi."
Tô Mộ Tinh: "......"
Hứa Thanh Nhiên chẳng thay đổi biểu cảm, cánh tay che chở cô gái, nói lảng sang chuyện khác một cách nhạt nhẽo: "Cẩn thận, ở đây có bậc thang."
"......"
Hai người mua vé khá muộn, lại vừa đúng thứ sáu, rạp chiếu phim rất đông người, vị trí bọn họ ở hàng cuối cùng.
Ánh sáng phòng chiếu phim rất tối, từ đầu đến cuối một tay Hứa Thanh Nhiên che chở ở eo Tô Mộ Tinh, đến chỗ ngồi, anh đón lấy trà sữa trong tay cô gái đặt vào giá để cốc trên tay vịn, lại đưa bỏng ngô trên trong tay mình cho cô ấy, "Chỉ cho ăn một ít thôi."
Tô Mộ Tinh ngước mắt chạm tầm nhìn của Hứa Thanh Nhiên, cố ý trêu anh ấy: "Một ít là bao nhiêu thế?"
Trái lại Hứa Thanh Nhiên thật sự suy nghĩ, nói nghiêm túc: "50 hạt?"
Tô Mộ Tinh không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, "Vậy em còn xem phim gì nữa, em ở nhà đếm bỏng ngô luôn cho rồi."
"Không sao." Hứa Thanh Nhiên nói nghiêm chỉnh: "Anh đếm hộ em."
Tô Mộ Tinh: "......"
Phim còn chưa bắt đầu, Tô Mộ tinh lần tìm di động.
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên tối lại, khẽ nói: "Chỗ này tối lắm, chơi di động không tốt cho mắt."
"......" Lông mi Tô Mộ Tinh hơi vểnh lên, nói lý: "Bác sĩ Hứa, em muốn đăng status." Đăng status hỏi đông đảo bạn trên mạng một chút, có phải đàn ông sắp đầu bốn đều thích đếm bỏng ngô không.
Hứa Thanh Nhiên giơ tay sang, mở bàn tay ra trước mặt cô, "Anh đăng hộ em."
Tô Mộ Tinh cầm di động lắc lư vài cái trước mặt anh, mượn lực đánh trả: "Không tốt cho mắt."
Hứa Thanh Nhiên khẽ cười ra tiếng, đưa tay nắm lấy cổ tay cô gái, "Anh không sao, em thì không được."
Lông mi Tô Mộ Tinh run run, đặt điện thoại vào lòng bàn tay anh, "Vậy anh đăng đi."
Hứa Thanh Nhiên đón lấy di động của cô, lúc nhìn thấy màn hình nền, mắt sáng rực lên, nhướn cao một bên lông mày.
Tô Mộ Tinh ra