Nửa đêm, ánh trăng đỏ như máu tỏa sáng càng thêm mãnh liệt, bên ngoài khách sạn Pradise một cảnh tượng kì dị đang diễn ra. Ánh sáng đỏ mang theo linh lực kinh người không ngừng lao vào trong phòng tổng thống nơi Lưu Ly ở, lúc đầu ánh sáng chỉ như một khe suối nhỏ róc rách len lỏi vào trong, chưa đầy mười lăm phút sau nó đã như hồng thủy điên cuồng mà tràn vào. Theo thời gian, sắc đỏ bên ngoài nhạt dần, ánh trăng cũng ảm đạm đi, bằng mắt thường có thể thấy được vô cùng rõ ràng.
Hoa Huyết đứng bên giường hết nhìn tình trạng của Lưu Ly lại nhìn khắp phòng không khỏi trợn mắt ngây người nhìn. Quanh người hắn lúc này không phải là không khí vô hình vô sắc mà là một mảng lớn ánh sáng đỏ cô đọng đến mức hình thành những dòng khí lưu đặc quánh phân thành nhiều đường khác nhau xâm nhập vào người Lưu Ly. Bao mùa trăng đỏ đi qua đều kết thúc trong yên bình, nào giống như cô? Mỗi một tấc da thịt trên người Lưu Ly bằng tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được mà liền lại, mới lúc nãy dây leo từ trong thân thể cô đi ra ngoài đã khiến cho thân hình cô bê bết máu, khắp người đều là vết thương, ngay cả hơi thở mỏng manh lúc đầu cũng đang dần hồi phục lại. Chẳng lẽ... ánh sáng của trăng đỏ cũng có khả năng trị liệu thân thể, phục hồi sinh mệnh? Không phải hắn chưa từng nghĩ đến khả năng thiên phú của huyết hoa, những người sở hữu sức mạnh của nó chỉ cần còn một hơi thở cũng có thể trong vòng mấy ngày phục hồi lại như cũ, nhưng nãy giờ chỉ mới có mười lăm phút cô đã gần giống như chưa từng bị thương, chỉ là hôn mê một chút. Nhanh như vậy cũng không phải là việc mà khả năng thiên phú có thể làm, đó là còn chưa nói đến Lưu Ly lúc này chỉ là một nửa người hoa, huyết mạch của huyết hoa trong người còn chưa dung hòa hết. Cảnh tượng này thật đúng là quỷ dị.
Nhưng Hoa Huyết sẽ không thể nào tưởng tượng được cảnh tượng mà hắn cho là quỷ dị ấy chỉ mới bắt đầu. Và đêm nay cũng là đêm đã thay đổi cả cuộc đời hắn, của cả cô và cũng là căn nguyên ọi đau khổ, hối hận của hắn về sau.
Lưu Ly trong mơ màng cảm thấy cả người lâng lâng như đang bay, cố gắng mở mắt ra nhìn mọi vật xung quanh, dần dần cô phát hiện nơi cô đang đứng, không, nói đúng hơn là đang bay không phải là thế giới loài người. Cô đang ở đâu đây?
Xung quanh cô bao trùm một màu đỏ không còn quỷ dị đáng sợ như lúc trước mà nhẹ nhàng ấm áp như có sự sống. Cô cảm thấy được trong cơ thể mình những sợi dây leo bé nhỏ không ngừng vươn lên, ẩn ẩn còn thấy những chiếc lá xanh mướt xòe ra phiến lá non nớt như đang đón ánh nắng mặt trời, đây là điều mà trước giờ cô chưa từng thấy, trông chúng vô cùng hưng phấn. Mà cô cũng cảm thấy vô cùng dễ chịu, sức sống tràn ngập, đem mọi đau đớn khi da thịt bị xé toạc trước đó hoàn toàn loại bỏ.
Thư giãn chưa được bao lâu Lưu Ly phát hiện ra một sự thật vô cùng kinh khủng, trên đỉnh đầu cô lúc này có vô số ánh sáng đỏ ngưng kết lại thành một đóa huyết hoa đỏ rực, xung quanh mây đỏ bồng bềnh trôi, cả không gian bao la vô tận dường như ngưng kết lại, dù cho cô có bước đi như thế nào cũng không thể tiến về phía trước. Từ đóa hoa cô cảm nhận được một sức mạnh to lớn đang điều khiển thân thể cô tiến về phía nó, nhưng chưa dừng lại ở đó, thân thể cô thế nhưng bị một đám mây xuyên qua, hòa tan và cuối cùng mới hội tụ lại. Mặt Lưu Ly trắng bệch như tờ giấy trắng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lạnh lẽo bắt đầu từ mười ngón chân chạy thẳng lên đầu. Cảm giác dần như chết lặng, cô chỉ biết trợn tròn mắt nhìn bản thân tan ra rồi tụ lại hết lần này đến lần khác, cho đến lúc đặt chân lên đóa huyết hoa mới dừng lại.
Trong khi Lưu Ly đang phiêu du trong một thế giới khác thì lúc này Hoa Huyết phải đối mặt với một sự thật mà hắn không thể nào ngờ tới.
Mi tâm Lưu Ly không giống như thường ngày, lấy đóa huyết hoa làm trung tâm, từ hai bên trái phải của nó dần xuất hiện thêm hai ấn kí khác. Bên trái là đóa Mạn Châu Sa đỏ như máu, bên phải lại tương phản một đóa hoa kì lạ trắng gần như trong suốt, nếu không chú ý thì sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy. Ba đóa hoa, ba ấn kí không giống như vẻ bề ngoài bình yên chung sống hòa thuận, từ sâu trong đầu của Đan Tâm chúng đang đấu đá, cấu xé lẫn nhau để xem xem ai mới là kẻ cuối cùng được tồn tại trong cơ thể cô.
Hoa Huyết chỉ biết đứng đó, ngây ngốc bất động, hai mắt khóa chặt lấy đóa hoa kì lạ trên trán cô, vào lúc này đây hắn dường như chẳng tin được vào mắt của mình. Làm sao có thể? Tám trăm năm, tám trăm năm nhung nhớ chờ đợi của hắn lại chính là cô ư? Không thể nào, cô làm sao có thể là Nhược Hy?
Hắn lại nhớ về ánh mắt của Lưu Ly vào mười tám năm trước, ánh mắt của cô như viên kim cương đen giấu trong đầm nước huyền bí tản ra ánh sáng mê hồn thu hút hắn, tuy lúc đó còn mang vẻ non nớt của trẻ sơ sinh nhưng lại thật giống cô ấy. Thật giống Nhược Hy! Còn nữa, cô nói cô sợ lạnh, lại còn cả bài hát mà buổi tối đêm đầu tiên sau khi đến Hawaii, hắn vĩnh viễn sẽ không quên giọng ca nhẹ nhàng nhưng lại như oán than của Nhược Hy mỗi khi hắn bận bịu không thể trích thời gian để bên cạnh cô. Mỗi khi nghe Nhược Hy hát bài hát đó hắn đều đau lòng, hối hận thật nhiều. Còn có, Lưu Ly có thể phá vỡ phong ấn cứu hắn ra, nếu không có quan hệ gì với đóa hoa đang phong ấn hắn thì làm sao chỉ với một nụ hôn mà cô có thể dễ dàng giải thoát hắn như vậy? Lúc trước hắn không hiểu, bây giờ còn không hiểu nữa sao? Lúc này nhớ lại thì không chỉ có thế, mỗi lần bên cô hắn đều cảm nhận được sự quen thuộc không thể nói nên lời, nếu không hắn làm sao phải đối xử với cô như vậy, tám trăm năm nay hắn chẳng dính dáng đến người phụ nữ nào, trừ cô. Hắn có nên tin vào những gì đang thấy, có nên tin vào tiếng nói đang chiếm lấy trái tim? Rằng cô chính là Nhược Hy? Là người mà hắn đang chờ đợi, cũng là người mà hắn yêu nhất? Hắn có nên tin Lưu Ly chính là kiếp sau của cô ấy hay không? Hắn đã chờ cô suốt tám trăm năm, hắn gần như mất hết hi vọng, không ngờ đến bây giờ lại nhìn thấy cảnh tượng này. Nếu Lưu Ly thật sự là Nhược Hy liệu cô có hận hắn hay không? Hắn đã làm đau cô, biến cuộc sống bình thường của cô thành tăm tối, hắn bắt cô nhìn hắn giết người, đẩy cô vào con đường hai tay dính đầy máu tươi.
Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu hoang mang lo lắng cứ thế chiếm lấy tâm trí Hoa Huyết, hai mắt hắn tràn ngập hoảng loạn nhìn Lưu Ly trên giường, sự thật này đến quá bất ngờ, nhanh đến mức hắn trở tay không kịp. Hắn phải làm sao đây? Như một con rối, Hoa Huyết tiến từng bước về phía chiếc giường đế vương rộng lớn, hắn run run ôm Lưu Ly vào lòng, nhỏ giọng thì thào.
“Lưu Ly, em là cô ấy thật sao? Tôi phải làm sao đây? Nếu em là cô ấy, em có tha thứ cho tôi không? Tám trăm năm trước tôi sai, bây giờ lại càng sai.”
Hoa Huyết nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lưu Ly, hắn không dám cử động mạnh, lúc nãy cô đau đớn như vậy, lại còn chảy rất nhiều máu, hắn thật sự sợ cô sẽ giống như trước đây bỏ hắn mà đi. Giá như hắn không trao cho cô hạt giống thì cô sẽ không lâm vào hoàn cảnh này.
Hoa Huyết chỉ còn biết đến Lưu Ly với ý nghĩ cô chính là Nhược Hy mà không hề để ý đến ba ấn kí trên trán cô lúc này đã xảy ra biến hóa. Huyết hoa là vua của loài hoa, muốn đá nó ra khỏi cơ thể Lưu Ly đâu có dễ, tranh đấu một hồi huyết hoa đã dung hòa được hai đóa hoa còn lại. Nếu bây giờ nhìn vào mi tâm của Lưu Ly sẽ thấy nhiều thêm một sự quyến rũ khó cưỡng của Mạn Châu Sa, nét thuần khiết của đóa hoa kì lạ, và cả một sức mạnh huyền bí chưa được biết đến.
Bước vào trong đóa huyết hoa, Lưu Ly không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nơi này thật lớn, chính giữa không hề thấy nhị hoa và nhụy hoa đâu mà thay vào đó là một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ mang phong cách La Mã. Cả tòa lâu đài như được tạc từ đá Lazuli màu xanh ngọc sáng lấp lánh, ở cái nơi chỉ độc mỗi một màu đỏ này thì không thể nghi ngờ được sức nổi bật và huyền bí của tòa lâu đài. Như biết được Lưu Ly đang đến, hai cánh cửa khắc những hình thù kì dị không hề báo trước nặng nề mở ra. Lưu Ly giật mình do dự một chút rồi bước vào trong, cô không biết nơi này là đâu, xung quanh lại vắng lặng không một bóng người, sức mạnh của huyết hoa đưa cô đến đây thì chắc là có bí mật gì đó cần cô khám phá, hơn nữa cô muốn trở về, không vào trong đó thì hết mười phần chắc chắn cô không thể bước ra khỏi nơi quái quỷ này. Không biết việc cô biến mất có gây nên chuyện gì không nữa?
Lưu Ly không hề biết rằng lúc này thân thể cô vẫn đang nằm trên giường, thế giới mà cô đang thấy cũng chỉ là một thế giới ảo do sức mạnh của ba đóa hoa trú ngụ trong cơ thể cô tạo ra. Tất nhiên nơi này cũng không phải chỉ là ảo ảnh không có sức mạnh, chỉ cần Lưu Ly không chú ý cẩn thận một chút thì sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở thế giới này, vĩnh viễn không thể nào tỉnh lại.
Đi qua hành lang với những ô cửa sổ mái vòm, những hàng cột Pocfia chứa tinh thể đỏ và trắng bắt mắt Lưu Ly bắt gặp một cánh đồng hoa rực rỡ như máu, toàn bộ đều là Mạn Châu Sa. Theo truyền thuyết, Mạn Châu Sa có ma lực gọi về kí ức khi còn sống của người chết. Khi linh hồn đi qua vong xuyên liền quên hết những gì khi còn sống, tất cả mọi thứ đều lưu lại nơi bỉ ngạn, bước theo sự chỉ dẫn của loài hoa này mà hướng đến địa ngục của u linh. Đó cũng là sức mạnh của Mạn Châu Sa hoa, không cẩn thận thì sẽ tán thân nơi địa ngục, trong Hoa tộc những người hoa vốn là Mạn Châu Sa hoa biến thành thường vô cùng đáng sợ. Tuy nhiên, mọi thứ trên đời đều tương sinh tương khắc, Mạn Châu Sa có thể lấy đi linh hồn thì cũng sẽ có loài hoa khác chế trụ nó.
Đi không biết bao lâu Lưu Ly bắt gặp một cô gái ngồi giữa cánh đồng hoa đỏ rực, trên người cô ấy tỏa ra một loại khí chất như yêu