So với Lưu Ly, tình trạng của Hạ Chấn Nam còn thê thảm hơn rất nhiều. Đa số người hoa đều có khả năng tự hồi phục rất nhanh, nhưng Hạ Chấn Nam lại khác, mang trong mình dòng máu của một nửa người hoa một nửa người lá, bản thân lại bị phong ấn hết sức mạnh phải sống như một người bình thường. Ngay tại thời khắc trăng đỏ phá vỡ phong ấn, sức mạnh bị đè nén bao lâu nay tựa như con thú hoang thoát khỏi bẫy rập lao ra ngoài cắn trả lại người thợ săn, tàn sát bừa bãi cơ thể hắn. Cơ thể hắn có hồi phục nhanh như thế nào đi chăng nữa cũng không thể nhanh bằng cơn giận dữ của con thú hoang, cả người Hạ Chấn Nam lúc này bê bết máu, nếu nhìn kĩ sẽ thấy vô số mạch máu chi chít dây leo nhỏ li ti quấn chặt vào nhau ngọ nguậy bên dưới miệng vết thương trên da thịt.
Không biết bao lâu sau Hạ Chấn Nam tỉnh lại, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, cơ thể mệt lả ngay cả động đậy đầu ngón tay cũng khiến hắn thấy tốn sức. Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rèm cửa sổ màu trắng phất phơ để lộ ánh trăng đỏ đầy mê hoặc, bây giờ có lẽ đã hơn nửa đêm. Hoang mang nằm trên giường, trong lòng hắn tràn lên nỗi bất an lẫn hoảng sợ mơ hồ.
“Tỉnh rồi?”
Bên tai vang lên giọng nói trầm lắng ôn hòa, không biết từ lúc nào trong phòng hắn lại xuất hiện thêm một người mặc đồ trắng. Sao anh ta lại ở đây? Hắn biết đó là Y Thiên, kì thật màu trắng mặc trên người anh ta không làm cho người ta có cảm giác khoa trương bóng bẩy mà lại khiến người khác cảm nhận được một chút gì đó thần bí từ bóng tối. Hai anh em sinh đôi nhà này một đen một trắng, thật giống Hắc Bạch Vô Thường của địa ngục, nghĩ đến đây Hạ Chấn Nam không khỏi rùng mình, hắn đang nghĩ cái gì vậy trời.
“Tôi...”
Cổ họng Hạ Chấn Nam khô khốc, ngay cả nói cũng cảm thấy khó khăn, cổ họng đau rát cứ như thể bị xé rách. Hắn rốt cuộc làm sao vậy? Đảo mắt nhìn xuống hai tay, lúc này hắn mới kinh hoàng nhận ra hai tay của mình đầy máu và vết thương, cứ như vừa trải qua một trận ẩu đả sinh tử. Hắn chỉ nhớ cơ thể hắn bỗng nhiên đau đớn, hình như có thứ gì đó rục rịch muốn phá thân thể hắn mà ra ngoài, sau đó Lưu Ly chạy đến bên cạnh hắn ngăn cản không cho người khác đến gần. Thật kì lạ, tại sao cô lại không cho người khác đến gần hắn chứ? Những chuyện tiếp theo hắn không biết gì nữa, bởi vì lúc đó hắn đã rơi vào hôn mê. Hắn nằm ở đây còn những người khác đâu? Hắn bị thương như vậy không lí nào Khải Minh, Âu Thần, Quỳnh Nhi và Lưu Ly bỏ mặc hắn không lo?
“Cậu vẫn còn yếu lắm, nghỉ ngơi dưỡng sức đi.”
Hạ Chấn Nam muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, khổ nổi hắn cố gắng như thế nào cũng chỉ phát ra những thanh âm ú ớ vô nghĩa. Sức lực của hắn đã bị rút cạn, mới nhúc nhích một chút liền cảm thấy toàn thân tê dại. Giống như có một đàn kiến ngủ đông trong cơ thể hắn, chờ đến khi hắn yếu đuối nhất lại tỉnh dậy, lựa chọn những bộ phận non mềm dễ bị tổn thương nhất mà gặm nhấm thỏa thích, một con, hai con rồi cả một đàn. Cả người hắn ê ẩm tê rần, cảm giác này còn khó chịu hơn cả đau đớn lúc đầu mà hắn phải nhận lấy.
Thấy được hoang mang trong mắt Hạ Chấn Nam, Y Thiên cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Với ai cũng đều như vậy cả thôi, mười tám năm sống trong yên bình, vốn không tin tới những câu chuyện tâm linh ma quái, bỗng nhiên một ngày tất cả đều đảo lộn, là người nhưng không phải người, ai có thể thừa nhận nổi. Bây giờ chưa biết sự thật đã như thế này, chờ đến ngày mai khi Hạ Hướng sang đây, bí mật bị đưa ra ánh sáng thì thằng nhóc này phải đối mặt như thế nào. Nói thật, hắn cũng cảm thấy thương thay cho Hạ Chấn Nam, lão Hạ đáng ra không nên phong ấn sức mạnh của Chấn Nam, để con trai sống với chính con người thật của mình thì cũng đâu có sao. Cứ cho là lo lắng bị U Linh phát hiện đi, nhưng hậu quả mà nó để lại sẽ như thế nào chẳng lẽ lão Hạ không nghĩ đến sao? Chấn Nam sau chuyện này nhất định sẽ có nhiều thay đổi, là xấu hay tốt đành phải dựa vào bản thân cậu ta, hi vọng cậu ta đừng vì quá sốc mà làm ra những hành động không nên có.
“Muốn hỏi gì thì chờ đến ngày mai hẳn hỏi. Ba mẹ cậu sẽ đến đây nhanh thôi, đến lúc đó hi vọng cậu có thể chấp nhận được bí mật thân thế của mình. Ngủ đi, cậu đã mệt lắm rồi.”
Không đợi Hạ Chấn Nam tiêu hóa hết câu nói, Y Thiên đưa nhẹ tay lên, một luồng sáng màu đỏ cam theo tay hắn nhập vào mi tâm Hạ Chấn Nam đưa cậu ta vào giấc ngủ. Với tình trạng sức khỏe hiện tại của cậu ta, mở miệng nói chuyện cũng khó chứ nói gì đến chấp nhận sự thật. Thôi vậy, được đến đâu hay đến đó, hắn cũng chỉ làm được như thế này thôi. Còn lại phải dựa vào bản thân cậu ta và vợ chồng lão Hạ. Thu lại tay, Y Thiên kéo tấm chăn dính máu lên đắp ngang người Hạ Chấn Nam rồi mới hóa thành một đám lá phong đỏ theo cửa sổ bay ra ngoài.
Trong ba người nhẹ nhàng nhất có lẽ là Liễu Quỳnh Nhi, tốc độ khôi phục của cô rất nhanh, ảnh hưởng của trăng đỏ cũng không nhiều nên đã tỉnh lại từ sớm, sáng mai là có thể đi lại bình thường như bao ngày, không có gì đáng lo ngại.
Tám giờ sáng hôm sau Lưu Ly mới tỉnh lại, cơ thể không có gì đáng lo chỉ là đầu hơi đau, đưa tay ngăn không cho ánh sáng buổi sớm chiếu vào mắt, trên môi thấp thoáng nụ cười mơ hồ. Thật tốt, đêm ác mộng qua đi và bình minh lại đến, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi. Khẽ cử động cơ thể, mặt Lưu Ly biến sắc, lúc này cô mới cảm nhận được có người nằm bên cạnh mình, cánh tay người đó vắt qua eo kéo cô ôm vào lòng, còn cô lại như chú chim nhỏ nhu thuận nép vào lòng người đó. Lưu Ly trợn tròn mắt, cả không gian thoang thoảng mùi hương của huyết hoa, không cần đoán cũng biết người nằm bên cạnh cô là ai. Nhìn gương mặt Hoa Huyết gần kề trong gang tấc Lưu Ly chợt hoảng hốt, song bình tĩnh lại rất nhanh. Hắn sao lại nằm bên cạnh cô chứ?
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau tạo nên một khung cảnh vô cùng mờ ám. Gương mặt khi ngủ của Hoa Huyết không nghi ngờ gì là rất đẹp, hàng lông mi dài cong cong khép chặt che đi ánh sáng hút hồn của đôi mắt tím đầy mê hoặc, mày kiếm dài bình thản không âu lo, sống mũi cao ngất, hai cánh môi mỏng đỏ hồng nhẹ cong. Tất cả tạo nên một tổ hợp quyến rũ mê người, nhìn một lần cho dù dùng cả đời cũng không thể nào quên được.
Quen hắn đã lâu, đây là lần đầu tiên cô để tâm quan sát hắn như thế, đường nét trên gương mặt hắn quá nhu hòa không được cương nghị như những người đàn ông khác nên rất dễ bị nhìn nhầm thành phụ nữ. Dù vậy cũng đừng nghĩ rằng tính tình hắn cũng nhu hòa như gương mặt. Khát máu, lãnh khốc, vô tình là bản chất con người hắn, từ lâu đã ăn sâu bén rễ vào tận xương cốt, muốn hắn thay đổi là điều không thể.
Chìm trong suy nghĩ mông lung, Lưu Ly không để ý Hoa Huyết đã tỉnh, đang dùng ánh mắt ấm áp vui vẻ mà nhìn cô. Chỉ cách nhau một cái thân phận không biết thật giả mà đãi ngộ cũng đã cách biệt lớn như thế rồi.
Mở mắt có thể thấy, nhắm mắt có thể ôm từng là hạnh phúc mà hắn vô tâm đánh mất, không ngờ tám trăm năm sau hắn lại có cơ hội tìm về. Tuy rằng cô đã chuyển kiếp, gương mặt và cả tính cách không còn như xưa nhưng đó vẫn là cô. Là Nhược Hy của hắn! Duy nhất điều đó thôi hắn đã thỏa mãn lắm rồi. Đưa tay vén lọn tóc mai của cô ra sau tai, Hoa Huyết khẽ cười.
“Tỉnh rồi! Trong người có chỗ nào không khỏe không?”
Giọng nói dịu dàng mang ý cười và cả hành động quan tâm của Hoa Huyết khiến Lưu Ly giật nảy mình, ánh mắt bối rối không biết phải để ở đâu. Theo phản xạ lắc đầu, trong lòng nghi hoặc không thôi. Tối qua anh ta bị cửa kẹp vào đầu hay sao mà lại dùng thái độ ôn hòa ấm áp đó đối mặt với cô. Lưu Ly nuốt vào một ngụm nước bọt, cố dịch người ra phía sau thoát khỏi ôm ấp của Hoa Huyết. Đáng chết thật, cô thế mà lại nằm trong vòng tay hắn lâu như vậy, lúc ngủ không biết thì thế nào cũng được, sau khi tỉnh dậy lại vẫn cứ nằm yên, mặt mũi của cô đều mất hết cả rồi.
Hoa Huyết biết cô không quen nên cứ để cô né tránh, sau này tập dần là được rồi, không có khả năng hắn