Edit: Một quả cà chua
Hát xong một bài, ca sĩ trên sân khấu khom lưng cúi chào khán giả. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, khoác một chiếc áo chẽn trắng tinh.
Hồng Oa càng ngày càng tươi mới. Tươi mới cũng tốt, chỉ có điều lại thiếu danh tiếng của Tổ Hợp Kim Hoàng.
Anh chàng Bartender nói: "Sau khi hai người đi, ở đây cũng không có thêm ban nhạc nào phất lên nữa".
Một năm trôi qua, không biết có bao nhiêu người mong muốn khôi phục sự thành công mà Tổ Hợp Kim Hoàng đã từng. Có người thử qua phong cách visual-kei [1] của Lam Diễm, cũng có người muốn bắt chước kiểu cách cổ quái của Kim Xán Xán, không phải không có, tất nhiên, Hoàng Nhất Diễn cũng có nhiều người hâm mộ.
[1] visual-kei là một phong cách thời trang nhạc rock của Nhật Bản
Anh chàng Bartender nhớ rõ Hoàng Nhất Diễn khi đó lúc nào cũng một thân đồ đen, áo đen quần đen, đến cả trên mặt cũng đeo một chiếc kính đen. Nếu khoác thêm một cái áo choàng bên ngoài thì có chút cảm giác gầy yếu.
Bartender giơ ngón cái với cô, "Tại thời kỳ đỉnh cao nhất tan rã, thật sự đáng khâm phục".
Hoàng Nhất Diễn một hơi nốc rượu.
Anh chàng ở quầy bar lau cốc, nhìn về bên trái hô lớn, "Chị Mạn".
Hoàng Nhất Diễn nghiêng đầu nhìn theo.
"Đại Hoàng à?" Đường Chỉ Mạn dẫu đôi môi anh đào đỏ tươi.
"Chị Mạn". Hoàng Nhất Diễn ngồi trên ghế tựa cao ngất, toàn thân ngả về sau.
Đường Chỉ Mạn là thành viên trụ cột của Hồng Oa, năm tháng trôi qua, phong phạm càng đậm. Kim Xán Xán từng so sánh người này giống như một gốc mạn đà la mang hương thơm dụ hoặc. Đường Chỉ Man dựa lên quầy bar, "Giờ làm việc ở đâu rồi?"
Hoàng Nhất Diễn đáp: "Dịch vụ gọi xe trực tuyến, lái thay ạ".
"Tiểu Kim trở về chưa?" Tại Hồng Oa, mọi người gọi Hoàng Nhất Diễn là Đại Hoàng, gọi Kim Xán Xán là Tiểu Kim.
"Không ạ". Kim Xán Xán không hề có bất cứ tin tức gì, giống như đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.
Đường Chỉ Mạn lại hỏi: "Không thành lập ban nhạc khác sao?"
"Không được".
"Đúng rồi, nghe nói em kết hôn à?"
Tất cả mọi người đều chỉ nghe nói. Ngay cả ba mẹ Hoàng Nhất Diễn cũng là khi cô nhận giấy chứng nhận kết hôn mới biết. Cô cuộn ngón tay trái chạm vào bụng ngón đeo nhẫn, "Vừa hỏi đến đã muốn ly hôn rồi".
"OK". Năm ấy cả Hồng Oa đều biết, Hoàng Nhất Diễn có một người bạn trai yêu đương nhiều năm, cả hai là đồng hương, lại cùng thích đánh ghi-ta, tình cảm sâu đậm, cũng đã bàn đến chuyện kết hôn.
Một vị khách ngồi trong góc vẫy tay. Đường Chỉ Mạn đứng thẳng người, "Có thời gian nhớ thường đến chơi. Ly này tính cho chị, Negroni là rượu mạnh, đáng để nếm thử".
"Cảm ơn chị Mạn".
Hoàng Nhất Diễn uống thêm nửa ly rượu, dạ dày nóng như lửa đốt, bụng dưới lại như có một bát nước đá, lúc nóng lúc lạnh. Lửa nóng chạy lên lồng ngực, phía dưới có dòng nước ẩm ướt lướt qua. Cô lắc lắc đầu, xua đi một trận choáng váng.
Cô ra khỏi Hồng Oa, bắt taxi về nhà.
----------
Vừa về nhà đã nhìn thấy Ninh Hoả, Hoàng Nhất Diễn liền thừa nhận, đúng là lâu ngày không uống rượu mạnh nên tửu lượng xuống cấp. Cô quên mất tối nay hắn cũng ở nhà.
Ninh Hoả nhìn cô đứng ở huyền quan không nhúc nhích, đi lên trước định cởi giày cho cô, "Vợ à".
Cô đá giày, chỉ thiếu chút nửa là một cước đá bay hắn, chân trần đi vào nhà, lòng bàn chân lạnh lẽo giống như ngâm trong nước biển. Cô ngồi xuống, xoa xoa huyệt thái dương.
Hắn đem dép lê đến, ngồi xổm trước mặt cô. "Mang dép vào đi".
Cô rút hai chân vào, "Không mang".
Ninh Hoả nhìn cô, "Uống rượu à?"
Cô ngửa đầu, gối lên lưng tựa của sô pha, phát ra âm thanh ậm ừ. Cô dùng ngón cái và ngón trỏ nhéo nhéo cổ mình.
Hắn muốn giúp nhưng cô đã vươn tay xua đi. Tay hắn dừng lại giữa không trung, "Không ngờ vợ anh còn có thể say rượu làm loạn".
Hoàng Nhất Diễn nhấc vai dùng sức, khó khăn lắm mới khôi phục chút thanh tỉnh từ đầu óc mờ mịt, "Sao hôm nay anh về đây?"
"Không phải là vì ham chơi quá trớn bị bắt gặp sao? Không về cũng không được". Hắn đang cười.
Cô giơ cánh tay lên, đặt trên vai hắn, ngón tay vòng qua sau gáy, vân vê cúc áo của hắn. Bởi vì tư thế mờ ám, trán của cô chạm vào gò má hắn.
Ninh Hoả quan sát mặt cô thật kỹ. Ánh mắt này, mang đến cảm giác vô cùng xa cách.
Cô nói: "Rót cho em ly nước ấm".
"Ừm". Hắn kéo tay cô xuống, đứng dậy đi rót nước.
Bất quá rót nước cũng chỉ tốn 10 giây, hắn bưng ly đến.
Cô đã nằm trên sô pha, lấy mu bàn tay che trán, hô hấp vững vàng nhắm mắt ngủ.
Ninh Hoả cầm ly nước uống hết. Hắn hạ thấp người, nhìn kỹ chiếc nhẫn vàng trên ngón tay trái của cô. Đây không phải nhẫn cưới, mà chỉ là một món đồ dùng để che hình xăm.
Ngón út của cô có một hình xăm nho nhỏ, là chữ cái đầu tiên trong tên cô và bạn trai cũ ghép lại với nhau. Người đó là Lưu Vĩnh Nham, ngón giữa của người đó cũng có một hình xăm tương tự. Có điều mực xăm của hắn chất lượng kém nên đã sớm phai màu.
Chuông điện thoại vang lên.
Hoàng Nhất Diễn cau mày, mu bàn tay dịch xuống phía dưới ngăn trở tầm mắt.
Ninh Hoả thẳng người dậy, đi ra ban công nghe điện thoại. Hắn đóng chặt cửa thuỷ tinh, "Nghe".
"Anh đã gửi cho cậu tận tám tin nhắn trên WeChat! Cậu không trả lời bất kỳ tin nào, là muốn đình công hả!" Người hét lên trong điện thoại tên Hải Khách, từ chó săn [2] bay vọt lên trở thành người lập kế hoạch chiến lược. Tuổi hắn ta không lớn nhưng vẻ ngoài lại lộn xộn không khác gì một ông chú.
[2] ám chỉ làm paparazi theo đuôi nghệ sĩ săn tin
"Bạn tôi say rượu nên phải giúp cô ấy tỉnh lại". Gió bắt đầu lớn, Ninh Hoả nấp sau cây cột.
"Có một chuyện. Lịch trình đi quay chụp ngày kia của cậu đổi thành ngày mai, studio cũng báo đổi lại rồi. Lát anh gửi ảnh chụp màn hình địa chỉ cho cậu, nhớ đừng tới muộn".
"Biết rồi". Xuyên qua cửa thuỷ tinh, Ninh Hoả nhìn thấy Hoàng Nhất Diễn trở mình, từ trên sô pha lăn xuống. "Cúp đây".
"Này này này..." Âm tắt điện thoại truyền đến, Hải Khách trừng mắt nhìn di động, "Thằng nhóc này đúng là ngày càng khó chiều!"
Lúc tỉnh lại, Hoàng Nhất Diễn cảm thấy lồng ngực lành lạnh. Cô đứng lên, vuốt bả vai. Đáy mắt liếc đến chỗ Ninh Hoả, cô nói: "Rót cho em ly nước ấm".
Hắn lại đi lấy nước đưa cho cô.
Uống hết ly nước ấm mới thấy cơ thể dần có nhiệt độ.
Ninh Hoả tuỳ tiện ngồi lên tay vịn sô pha, "Bắt đầu lái xe khi nào?"
"Vẫn luôn làm, chỉ là không gặp anh thôi". Tỉnh rượu một chút, cô đi vào phòng ngủ đóng cửa.
Ninh Hoả vẫn ngồi chỗ cũ, hắn lấy điều khiển tắt đèn. Một lát sau liền rời khỏi Vĩnh Hồ Sơn Trang.
----------
Buổi chụp ảnh ngày hôm sau của Ninh Hoả là hợp tác với một nhãn hiệu quần áo trên mạng.
Mặc vài món phụ kiện, lại tạo thêm vào kiểu tư thế. Hắn theo lẽ thường dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm.
Hải Khách thường xuyên treo lời nhắc nhở trên miệng, "Ngày nào đó nếu cậu phát tài rồi thì đừng quên anh đấy". Nhưng hôm nay hắn ta lại đổi thành, "Nếu anh đây phát tài thì nhất định sẽ chiếu cố cậu".
Ninh Hoả cởϊ áσ khoác ngoài, đổi thành một chiếc sweater. "Trúng số à?"
Hải Khách cúi đầu, giương mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhúm tóc xoăn rũ trước trán, "Anh làm quen với một đạo diễn có tiếng, đùi hắn ta vừa thô vừa cứng, ôm có cảm giác rất an toàn".
Ninh Hoả hỏi: "Anh từng phát tán hắc liệu [3] của vị đạo diễn này?"
[3]