Editor: Một quả cà chua
Ninh Hoả rời khỏi studio, đi đến một nhà hàng bán vịt nướng Bắc Kinh ở dưới lầu.
Hôm qua hắn vì ngại thân phận của nữ ngôi sao truyền hình nên mới trùm kín cả người. Hôm nay hắn chỉ có một mình, nam người mẫu quảng cáo nhỏ nhoi như hắn chắc cũng không mấy ai nhận ra.
Ninh Hoả ngồi ăn chân giò kho tương, Hải Khách trong điện thoại nói muốn đến: "Ở đâu vậy?"
Ninh Hoả nói tên quán.
"Chờ chút, anh tới ngay". Hải Khách nói xong, chưa đến 10 phút đã chạy vào. Hắn ngồi xuống, cởϊ áσ khoác đặt bên cạnh chỗ ngồi, sau đó lại xắn tay áo đến khuỷu tay.
Ninh Hoả nhìn một loạt động tác của Hải Khách, "Chuyện gì?"
Hải Khách vừa chạy đến thở hổn hển, uống hết một ly nước mới nói: "Anh vừa nhận điện thoại của một người bạn. Họ bảo tuần sau có một số hoạt động, cần vài mẫu nam mẫu nữ dễ nhìn đứng ngoài. Có điều đụng lịch với buổi diễn của cậu". Hải Khách lấy điện thoại ra, tìm đến lịch trình đã được sắp xếp trước, thấy tên Ninh Hoả, "Đụng cả hai lịch trình". Hải Khách đặt di động qua một bên, cầm lấy đũa gắp một miếng vịt nướng. "Nhưng một ngày hoạt động lương rất cao, còn cao hơn so với hai sự kiện kia cộng lại".
"Ừm". Ninh Hoả nhìn tới, trên điện thoại của Hải Khách chi chít toàn chữ là chữ.
"Đừng lo". Hải Khách buông đũa giải thích: "Màu đỏ đều đang chờ xử lý".
"Anh vừa nói là hoạt động gì?"
"Là một sự kiện khai trương của thương hiệu thể thao". Hải Khách chống khuỷu tay lên bàn, "Người bạn của anh có nói gửi lại danh sách trong 2 giờ nữa. Nếu cậu muốn anh sẽ ghi tên cậu vào".
"Đi chứ". Ninh Hoả nhấp ngụm trà, "Có tiền ngu gì không kiếm".
"Hôm nay sao lại biết ăn nói thế?"
"Nghèo hèn vợ chồng trăm sự suy [1]".
[1] Nguyên văn là "Bần tiện phu thu bách sự ai" có nghĩa là vợ chồng nghèo nên trăm sự đều buồn thương
"Khéo đùa thế, người anh em. Một là cậu không có đối tượng, hai là cậu cũng không nghèo".
Hải Khách quen Ninh Hoả vào mùa đông năm kia.
Trời mưa phùn, Ninh Hoả không che ô, mang theo túi rác. Hắn mặc áo khoác có mũ, quần đùi dài đến đầu gối cùng một đôi dép tông. Lúc nhìn thấy vũng nước trên đất, hắn cũng không buồn tránh đi mà trực tiếp dẫm lên, nước mưa bắn tung toé lên mắt cá chân hắn.
Hải Khách không khỏi run rẩy, giống như nước mưa lạnh lẽo ẩm ướt đã ngấm vào người mình.
Hải Khách từng gặp qua rất nhiều anh chàng đẹp trai, nhưng số người có thể trèo lên cao lại rất ít. Cùng có một khuôn mặt đẹp, nhưng có người xem mãi mà khán giả vẫn không thể nhớ rõ, còn có người, chỉ cần liếc mắt một cái đã để lại ấn tượng khắc sâu.
Vẻ ngoài dễ khiến người khác ấn tượng sẽ được các nhãn hàng quảng cáo ưu ái hơn, Ninh Hoả chính là thuộc loại này.
Hải Khách vừa lúc nhận được một công việc quảng cáo, những nam người mẫu gửi đến đều bị trả về. Hắn cười nịnh nọt tiến lại gần Ninh Hoả. Cách một màn mưa bụi, hắn lại càng cảm thấy cặp mắt trong trẻo kia quá đẹp rồi. Hắn giải thích ý định của mình.
Ninh Hoả hỏi: "Kiếm được bao nhiêu?"
Hải Khách nói ra một con số.
Ninh Hoả gật đầu chấp nhận.
Giờ đã qua một năm rưỡi, trong mắt Hải Khách, Ninh Hoả đã sớm không còn đặt cùng một chỗ với hai chữ "nghèo khổ" nữa.
----------
"Nghèo hèn vợ chồng trăm sự suy". La Văn Hà ngượng ngùng nói: "Người kia theo em chịu không nổi cuộc sống khổ cực nên đã bỏ đi rồi".
Hắn mặc một chiếc áo T-shirt giặt đến phai màu, nhìn không rõ trước đó là màu đen hay xám tro, những lỗ rách trên chiếc quần jean cũng y như thật. Khuôn mặt vàng như sáp nến, xương gò má nhô cao.
Hoàng Nhất Diễn đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, "Tìm tôi có chuyện gì?"
"Chị dâu..."
Hoàng Nhất Diễn nhướng mày.
La Văn Hà ngậm miệng, "Chị Hoàng".
La Văn Hà nhỏ hơn Hoàng Nhất Diễn hai tuổi, từng là tay trống của ban nhạc Sơn Thạch. Sở dĩ dùng hai chữ "sơn" và "thạch" là vì ban nhạc được thành lập bởi Lưu Vĩnh Nham. Sau đó Lưu Vĩnh Nham và La Văn Hà tranh chấp rồi rã nhóm trong giận dữ.
Hoàng Nhất Diễn chỉ nghe nói La Văn Hà gia nhập một ban nhạc khác, lại không ngờ cuộc sống hắn trở nên thế này.
Giờ đây cô đang đứng trước cửa phòng thuê của La Văn Hà.
Đây là nhà kho được xây âm đất một nửa của người dân trong vùng, dùng gạch mỏng ngăn cách thành nhiều gian phòng. Phía trên cửa sổ loang lổ bám đầy bụi đất. Giữa ban ngày, một bóng đèn sợi đốt thắp sáng lối đi cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Con nhện đang dệt mạng trong góc nghe thấy tiếng người liền nhanh chân bò đi.
Men theo hành lang nhỏ hẹp đi vào gian thứ hai chính là nhà của La Văn Hà. Mở cửa ra, một cỗ mùi hương nước hoa cùng mùi ẩm mốc đồng loạt xộc tới.
La Văn Hà mở đèn, vội vàng đẩy giá treo quần áo dưới cửa sổ ra chỗ khác, sau đó trèo lên cái thang dựng đứng, đẩy cao cửa sổ.
Ngoài cửa sổ có vài cọng cỏ dại đang ngẩng đầu đón gió trên mặt đất.
Hắn nhảy khỏi thang, lại cầm lấy một cái khăn mặt trên giá quần áo, rất nhanh lau qua mặt ghế, "Chị Hoàng, chị ngồi đi".
Hoàng Nhất Diễn ngồi xuống, liếc mắt từ trái sang phải một vòng quanh phòng.
Căn phòng này rộng không quá 20 mét vuông, từ sàn đến trần nhà chất đầy những vật dụng hằng ngày.
Qυầи ɭóŧ của La Văn Hà nằm trên giường, hắn xấu hổ tuỳ tiện nhét vào dưới chăn, "Cái đó... chị Hoàng, em không biết chị đến nhà nên không kịp thu dọn..." Hắn vốn dĩ muốn mời cô đến quán cà phê nói chuyện, không ngờ rằng cô lại nói muốn đến thăm chỗ hắn ở.
Cô nói: "Một ly cà phê tốn hết bốn mươi, năm mươi đồng, đủ tiền cho cậu ăn mười gói mỳ rồi".
La Văn Hà lại dọn dẹp đống mỳ ăn liền ngổn ngang trên bàn, đi đun nước sôi rồi mới bước ra bàn chuyện công. "Tay ghi-ta của chúng em bị thương phải vào viện. Tuần này lại có sự kiện thi đấu PK, chị Hoàng à, chị có thể đảm nhận vị trí này giúp chúng em không?"
Hoàng Nhất Diễn trầm mặc.
La Văn Hà treo lại khăn lên tay nắm cửa tủ quần áo, ngồi bên giường. "Chúng em rất lo về chuyện này. Ngày trước đi đến đâu cũng bị xa lánh, tháng rồi cuối cùng cũng có một con đường nhỏ mở ra cơ hội thi đấu PK. Tay ghi-ta này đúng là tên đần độn, uống rượu say lại đánh nhau với người ta, bị thương ở khuỷu tay. Chúng em đã đi khắp nơi tìm người thay thế nhưng nhân duyên kém, không ai chịu quan tâm đến chúng em".
Trong phần lớn thời điểm, cái xã hội quan tâm không phải là nhân duyên mà là năng lực. Các thành viên khác trong ban nhạc của La Văn Hà thế nào thì Hoàng Nhất Diễn không rõ. Nhưng nói đến La Văn Hà thì hắn thuộc loại người không có thiên phú, đi đến vị trí hiện tại trăm phần trăm là dựa vào mồ hôi nước mắt cố gắng. Hắn lớn lên trong một gia đình nề nếp, nhưng lại cố chấp theo đuổi con đường âm nhạc, vừa khóc vừa nháo với ba mẹ một phen. Qua mấy năm sống cuộc sống nghèo rớt, hắn vẫn chưa từng bỏ cuộc.
Hoàng Nhất Diễn và Lưu Vĩnh Nham từng nói: "La Văn Hà đi con đường này nhất định sẽ rất vất vả".
Lưu Vĩnh Nham xem thường sự ngây ngô tin đời của La Văn