Cho đến cuối tháng năm, bầu trời vẫn chưa quang đãng, luôn có những đám mây dày đặc trôi nổi trên bầu trời, nhưng không có mưa.
Cố Thành Chi ngồi ở trong thư phòng, mặc dù ánh mắt là nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, nhưng tâm tư đã sớm bay lên chín từng mây.
Ngày hôm qua, Hoàng thượng phái người truyền lời cho y, nói là hôm nay đoàn người đi Nam Hành Sơn sẽ vào kinh, nếu nói y không để ý thì nhất định là gạt người.
Sống ở thư hương thế gia, vốn dĩ là sẽ đi thi khoa cử, nhưng y lại cố tình chạy đến biên quan tòng quân.
Bất kể đường văn hay đường võ, y đều có thể quang minh chính đại mà đi ra.
Nhưng bây giờ, đường làm quan sau này của y dường như đã bị cắt đứt, đây còn do chính thân nhân của y tự mình ra tay.
Vào lúc này, hy vọng duy nhất của y chính là Hạc Quy đạo trưởng đồng ý sửa lại nói quẻ tượng trước là giả, chỉ có như thế y mới có lý do để huỷ hôn...!Nhưng Hạc Quy đạo trưởng sẽ sửa lại thật sao?
Không phải y không tin lời hoàng thượng, chỉ là bản thân quẻ tượng cũng có chút vấn đề, y luôn cảm thấy quẻ tượng này không phải do có người thao túng.
Ban đầu, bởi vì bản thân quá mức tức giận mà không chú ý, nhưng hiện tại bình tĩnh suy nghĩ lại liền phát hiện việc này không đơn giản như vậy...!
Cố Thành Chi than nhẹ một tiếng, đặt quyển sách trong tay xuống bàn, dù sao bây giờ y cũng đọc không vào, có cưỡng ép cũng vô nghĩa.
Ngoài thư phòng đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, Cố Thành Chi quay đầu nhìn, chính là người y phái ra đi tìm hiểu tin tức.
Hai người kia vẻ mặt đều có chút ngưng trọng, bước nhanh đi vào thư phòng, thi lễ với Cố Thành Chi, sau đó nói: "Tam gia, người đếnNam Hành Sơn đã vào kinh, Hạc Quy đạo trưởng cũng được đưa vào Hoàng thành."
Hai người tiến vào này một người tên là Dương Vân, người con lại tên là Vương Huy, đều là trợ thủ của Cố Thành Chi ở biên quan, tuy rằng võ nghệ không cao, nhưng xử lý văn kiện tư liệu lại rây lưu loát.
Khi Cố Thành Chi hồi kinh, hai người cũng đi theo, vốn định mang theo bọn họ trở về là để giúp đỡ, nhưng ai biết lại phát sinh tình huống như giờ.
Dương Vân là một nam nhân khoẻ mạnh cao lớn, diện mạo bình thường, gần ba mươi tuổi.
Còn Vương Huy lại là một nam tử trẻ, diện mạo có chút tuấn tú, mới ngoài hai mươi tuổi.
"Nói đi, còn có gì nữa?" Cố Thành Chi nhìn sắc mặt của bọn họ liền biết mang về không phải là tin tốt, nhưng sớm muộn y cũng phải biết, vậy thà nghe từ trong miệng của người mình nói ra vẫn xuôi tai hơn so với nghe từ trong miệng người ngoài.
Hai người liếc nhìn nhau, Dương Vân dẫn đầu đáp: "Tam gia, chúng ta hỏi qua một số người chưa vào cung, bọn họ nói Hạc Quy đạo trưởng nghe được Hoàng thượng tuyên vào cung thì biểu hiện rất bình tĩnh, sau đó cũng chỉ dùng nửa ngày an bài mọi việc ở Nam Hành Sơn liền đi theo bọn họ vào kinh."
Sau đó Vương Huy lại nói tiếp: "Có người ở trên đường hỏi Hạc Quy đạo trưởng quẻ tượng kia là thật hay giả, Hạc Quy đạo trưởng lại nói bản thân chưa bao giờ nói dối.
Nếu thứ được mang về kinh chính là quẻ mà ông tính vậy chính là sự thật, nếu như giữa đường bị đánh tráo vậy đó là giả.
Người đi theo nghe xong lời này, cũng không dám hỏi lại."
Cố Thành Chi hơi nhíu mày, cân nhắc ý tứ của những lời này một chút, sau đó hỏi: "Các ngươi thấy Hạc Quy đạo trưởng là có ý gì? Các ngươi cảm thấy ông ấy là muốn muốn nói gì?"
Dương Vân cùng Vương Huy đều cúi đầu không nói lời nào, Hạc Quy đạo trưởng đã nói rõ ràng có người đang nhìn chằm chằm vào quẻ tượng của mình, về phần quẻ tượng là thật hay giả thì ông vào kinh gặp Hoàng thượng mới có thể biết được.
Cố Thành Chi thần sắc thản nhiên liếc mắt một cái nhìn bọn họ, sau đó liền nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng trong chốc lát mới nói: "Có lẽ...!Ta thật sự phải chuẩn bị thành thân..." Ngữ khí của y bình tĩnh, trong âm thanh không có bất mãn, cũng không có tức giận, thật giống như đang nói "Hôm nay thời tiết không tệ".
Hai người đang đứng bất ngờ ngẩng đầu nhìn y, thấy y thần sắc bình tĩnh bọn họ lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có Vương Huy mở miệng: "Có lẽ, có lẽ không nghiêm trọng như vậy..."
"Ngươi chắc chắn sao?" Cố Thành Chi liếc mắt nhìn hắn nói: "Trước đó ta vẫn luôn tự hỏi, bọn họ muốn đối phó với ta, chỉ cần để cho quẻ tượng kia nói ta là hung tinh sát thần gì đó, tà ma phụ thể linh tinh, hoặc là nói những thiên tai này đều là ta mang đến, như vậy dù Hoàng thượng có xem trọng ta trong lòng cũng nghi ngờ.
Chứ dùng cái quẻ tượng nhân duyên thiên thành, khế định sinh tử này trong cứ như là trò trẻ con, trừ bỏ khiến ta thấy ngột ngạt, muốn vây ta ở hậu viện ra, còn có thể làm cái gì."
"Hẳn là trước đó đã có người đi tìm Hạc Quy đạo trưởng nhờ ông ta bói cho một quẻ rồi.
Sau đó, những người kia đại khái cảm thấy chặt đứt con đường làm quan của ta, để ta gả tới nhà người khác, so với giết ta vẫn tốt hơn, cho nên quẻ này mới không bị người đổi đi." Cố Thành Chi dừng một chút lại nói: "Có lẽ ta nên đi nói lời cảm tạ, ít nhất ông ta đã cứu mạng ta." Câu cuối cùng y nói ra ngữ khí lại mang theo một tia trào phúng.
Còn bọn họ lại đều nghe ra chút chua xót, y là một nam nhân có năng lực, tương lai sáng lạn, bảo y lấy chồng có khi còn tàn nhẫn hơn cả cái chết.
Cố Thành Chi lại ngây người trong chốc lát, sau đó đối hai người kia nói: "Các ngươi cũng lui xuống đi, ta muốn một mình yên tĩnh một chút."
Dương Vân cùng Vương Huy trầm mặc chớp mắt một cái, liền thi lễ với y thi, đi ra khỏi thư phòng để lại không gian cho người cần yên tĩnh ngồi ở kia.
Trong thư phòng yên tĩnh đến không tiếng động, Cố Thành Chi tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu nhìn nóc nhà.
Chẳng qua chỉ mới qua vài năm, mọi thứ dường như đã khác trước rất nhiều, khiến cho y cảm thấy thật xa lạ.
Y vẫn cảm thấy bản thân rất thông minh, rất lợi hại.
Luận đọc sách, thiên phú y có thể làm cho Đại Học Sĩ đều khen ngợi, luận võ nghệ thì ngay cả chủ tướng biên quan cũng đều khen y không dứt miệng.
Y thuận buồm xuôi gió xuôi dòng sống đến 18 tuổi, lại coi như bản thân đã dùng hết toàn bộ vận khí cả đời vậy, phụ thân mất, nương cũng đã qua đời, mà bản thân lại phải gả cho một người nam nhân...!
Y không phải không tức giận, cũng không phải không buồn bực, chỉ là còn có nhiều người vẫn đang nhìn chằm chằm vào y như thế, cho dù chết cũng không thể để cho những người đó chê cười được.
Y thân là một nam tử lại phải gả cho người ta đã đủ xấu hổ rồi, hiện tại bản thân không thể vì thế mà khom người, nếu không, cả đời này y cũng