Sáng hôm sau, Cố phủ nghênh đón một vị khách quý -- thái giám truyền chỉ của Càn Thanh cung, Chu công công.
"Cố đại lão gia không cần đa lễ, lão nô chỉ tới mời Cố tam gia, Hoàng thượng tuyên cố tam gia tiến cung diện Thánh." Chu công công ngoài cười nhưng trong không cười cùng Cố đại lão gia hàn huyên vài câu liền hỏi: "Cố tam gia dăng ở trong phủ?"
"Này, này, công công có điều không biết...!Lão tam, lão tam y bị bệnh, bệnh không xuống giường được, cho nên, cho nên..." Cố đại lão gia thật không muốn cho Cố Thành Chi tiến cung, thầm nghĩ đuổi người đi trước khi Cố Thành Chi đế.
"Bị bệnh?" Chu công công tựa tiếu phi tiếu nhìn Cố đại lão gia liếc mắt một cái, nhìn gã suýt chút nữa đổ mồ hôi.
"Chu đại nhân, đợi ta lâu rồi." Cố Thành Chi đi vào trong viện, chắp tay với Chu công công, nửa cái liếc mắt cũng không thèm cho Cố đại lão gia.
"Không đâu không đâu." Chu công công đáp lễ lại, lại thấy y mặc thường phục sẫm màu, càng thêm vừa lòng, nhân tiện nói: "Cố tam gia thân thể không việc gì, vậy thì tốt, Hoàng thượng rất nhớ Cố tam gia.
hôm nay, phái lão nô đến Cố phủ truyền lời, bảo Tam gia tiến cung diện thánh."
Cố Thành Chi gật đầu nói: "Làm phiền Chu đại nhân đích thân đến đây, Cố mỗ hiện đã thu thập xong, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến cung."
Chu công công gật gật đầu lại cười nói: "Vậy đi thôi, đừng để Thánh thượng đợi lâu.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Không Ai Cần Tôi
2.
Bị Học Sinh Tỏ Tình Phải Làm Sao Đây?
3.
Ly Hôn Có Vẻ Khó
4.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Cố Thành Chi cũng làm tư thế thỉnh, sau đó liền cùng Chu công công cùng nhau đi ra ngoài.
"Chu công công!" Cố đại lão gia thấy bọn họ phải đi, theo bản năng muốn giữ lại, nhưng gọi người lạo rồi liền lúc không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ nói: "Ừm, lần này Thành Chi tiến cung, làm phiền Chu công công coi chừng."
Chu công công kéo kéo khóe miệng, "Cố đại lão gia quá lo lắng, Tam gia tiến cung đó là ý của Hoàng thượng, nếu nói về coi chừng, đó cũng là Hoàng thượng muốn coi chừng."
Ngày hôm qua Hoàng thượng ở Càn Thanh cung nổi giận lôi đình, lúc ấy hắn cũng không ở đó, bất quá chuyện lúc đó đã truyền khắp trong cung, sao hắn lại không biết được.
Vốn tưởng rằng Cố đại lão gia này làm quan nhiều năm như vậy, cơ bản một ánh mắt vẫn là phải nhìn hiểu, hiện tại xem ra Hoàng thượng tức giận như vậy cũng không trách được, cứ nhìn gã mới vừa nói những lời này chỉ biết chuyện ngày hôm qua căn bản gã không hề nhớ kỹ.
Cố đại lão gia mặt có chút cứng đờ, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười so với khóc còn muốn xấu hơn, "Đúng là như thế đúng là như thế, Hoàng thượng coi trọng Thành Chi, đây là phúc khí của nó.
Chu công công đi thong thả, Chu công công đi thong thả..."
"......" Chu công công cảm thấy được mình mới vừa rồi còn là đánh giá cao đầu óc của Cố đại lão gia, loại ngu xuẩn này sống thế nào để lớn lên được như vậy!
"Chu đại nhân, vẫn là nhanh chút tiến cung đi, Hoàng thượng sợ là chờ sốt ruột rồi." Cố Thành Chi lạnh mắt nhìn Cố đại lão gia nói mấy câu ngu ngốc, đối Chu công công nói.
"Vâng, Hoàng thượng có lẽ nóng lòng lắm rồi, hôm qua Hoàng thượng chính là uống 4 chung trà mới đợi được Cố đại lão gia, buổi tối tinh thần minh mẫn khó ngủ.
Hôm nay, hãy để cho Hoàng thượng uống ít vài chung trà, buổi tối có thể ngủ được một giấc thật ngon." Chu công công cười nói, khóe mắt lại lướt qua Cố đại lão gia.
Câu "Chu đại nhân" của Cố Thành Chi gọi hắn khiến cả người sảng khoái, dù là để giữ thể diện nhưng y cũng phải chịu làm mới được.
Cố đại lão gia vẫn luôn gọi "Công công", "Công công", thâm chí không gọi họ của hắn, hắn nháy mắt có loại cảm giác thành "Heo công".
Nếu đem so ra sánh thật là đối lập, do với Cố ùng cố tam gia thì Cố đại lão gia nháy mắt thành một tên cặn bã.
Hai người cùng nhau rời đi, Chu công công trước khi đi còn nhẹ nhàng lưu lại một câu: "Đúng rồi, Hoàng thượng đã phân phó, lần này tới Cố phủ, tất cả những chuyện xảy ra như vậy lời đã nói đều phải nói lại cho Hoàng thượng nghe, Cố đại lão gia ngươi...!Tự giải quyết cho tốt đi." Sau đó liền không hề để ý tới gã sắc mặt xanh trắng.
Lúc Cố Thành Chi đến Càn Thanh cung, Hoàng thượng đang ở trước bàn xem một bức họa, thấy y tiến vào liền nói thẳng: "Lại đây, giúp trẫm bình phẩm xem."
Nghe Hoàng thượng nói như thế, Cố Thành Chi cũng không ngừng lại vẫn quỳ xuống hành lễ một cái, rồi y mới đi đến bên người Hoàng thượng, khi nhìn thấy bức tranh trên bàn, tay phải lập tức nắm chặt thành quyền, đôi môi mím chặt lại.
Hoàng thượng cũng không quan tâm y có phản ứng gì, chỉ là lại nhìn bức hoạ trong chốc lát kia, hỏi: "Thành Chi cảm thấy thế bức họa này như thế nào?"
"Tất nhiên là được." Cố Thành Chi cũng nhìn chằm chằm bức họa kia hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng đáp.
"Ừm, bức hoạ này tật nhiên là tốt." Hoàng thượng than nhẹ một tiếng, đem bức họa nhét vào Cố Thành Chi trong tay, "Hoài Nhân nhớ thương bức hoạ này đã lâu rồi, lúc ấy trẫm đã nói qua, chờ hắn trở về liền đem tranh này cho hắn, đáng tiếc..." Đồ vật được Cố Thành Chi mang về, nhưng người mãi mãi ở lại bên ngoài.
Cố Thành Chi ngơ ngác nhìn bức hoạ trong tay, trong lòng vừa tức giận vừa phiền muộn nhưng y đều không thể phát tiết nó ra.
Cố nhị lão gia tên là Hoài Nhân, đa số những người thân thiết sẽ gọi tên tự của ông ấy, nhưng Hoàng thượng cùng Cố nhị lão gia thuở nhỏ quen biết, khi đó còn chưa biểu tự*, tất nhiên là chỉ có thể tên.
Chờ về sau lấy tự, nhưng do Hoàng thượng đã gọi tên hơn mười năm, sớm đã thành thói quen về sau cũng không sửa lại.
*tự; tên chữ (ngoài tên của mình, còn có tên khác có liên quan về mặt ý nghĩa của tên chính, gọi là tên tự, thường thấy trongBạch Thoại thời kỳ đầu).
Ví dụ: Gia Cát Lượng tự là Khổng Minh
Hoàng thượng ngồi trên noãn kháng, nhìn Cố Thành Chi ngẩn ngơ, trong lòng cũng thêm vài phần thương cảm.
Cố các lão từng dạy hắn đọc sách, hắn khi còn bé liền quen biết huynh đệ Cố gia, tuy nói hắn và Cố đại lão gia tuổi tác gần nhau, nhưng lại hợp ý với Cố nhị lão gia.
Thứ duyên phận này thật là rất kỳ quái, Cố nhị lão gia và hắn chỉ gặp mặt vài lần, nhưng mỗi lần đều làm cho hắn có cảm giác như gặp được tri kỷ.
Có rất nhiều quan điểm Cố nhị lão gia và hắn lại không mưu mà hợp ý, cho nên khi y (ở đây là Cố nhị lão gia) đỗ thám hoa, hắn cao hứng vui sướng.
Đây là thần tử có năng lực, một thần tử có năng lực giúp đỡ hắn thống trị giang sơn!
Sau khi hắn đăng cơ, hai người càng hợp tác vui vẻ hơn, Cố nhị lão gia hiểu và đồng tình với triết lý trị quốc của cả hắn, thậm chí con trai của y cũng là một mầm non văn võ toàn tài.
Nhưng hiện tại...!Cố nhị lão gia mất, mà ngay cả đứa con duy nhất của y hắn cũng không bảo vệ được...!
Cố Thành Chi ngẩn ngơ trong chốc lát liền hồi thần, xoay người nhìn Hoàng thượng đang nhìn mình bằng ánh mắt mang theo thương cảm, y nhẹ giọng gọi một tiếng: "Hoàng thượng."
Hoàng thượng chớp mắt nhìn, thu lại cảm xúc trong mắt, quay lại nhìn Cố Thành Chi còn mang theo một chút từ ái, "Trẫm đã phái người đi Nam Hành Sơn rồi, lệnh bọn họ mang Hạc Quy đạo trưởng về đây, quẻ tượng kia trẫm không tin, nhưng hiện tại tin đồn truyền ra huyên náo như vậy, tốt hơn hết là dập tắt từ ngọn nguồn của nó."
Cố Thành Chi suy nghĩ một chút, cũng gật đầu nói: