Con gái tôi tốt thế này, lấy anh đúng là “bị heo húc”————–Lúc hai người về đến nhà lớn nhà họ Cố ở ngoại ô, trời đã chập tối, đèn đường cũng đã bật, vườn hoa nhỏ sân sau thoang thoảng hương ngọc lan. Trước mái hiên căn nhà hai tầng kiểu Âu, mấy cái đèn lồng đỏ cũ mua dịp Tết vẫn còn đó. Ánh sáng đèn hắt ra từ trong nhà rọi vào chậu hoa dưới cửa sổ khiến quang cảnh thêm phần ấm áp.Kiều Chỉ đứng chờ Cố Diệp Thần đậu xe, đoạn hai người mới vào chung. Vừa đến cửa, cô đã nghe tiếng cha Cố oang oang: “Thằng nhãi ranh kia cút khỏi nhà bốn năm, em còn sắp này sắp nọ cho nó. Đúng là con hư tại mẹ”“Anh có thể không đi lòng vòng trong bếp nữa không? Em đang nấu cơm cho con trai em, can hệ gì tới anh?”- Mẹ Cố khăng khăng đẩy chồng ra ngoài.“Sao lại không can? Không có anh, em tự sinh được chắc…”- Cha Cố vừa hét vừa bị đẩy ra ngoài. Mới đến cửa, thấy hai người đã đứng đó, ông im bặt.Mẹ Cố cũng thấy rồi. Mặt bà đỏ lựng, lại đẩy chồng một cái nữa, đoạn chạy lên đón hai người, miệng cứ cười mím chi: “Hai con về nhanh thế. Mau, ngồi xuống trước đi, chúng ta ăn cơm”Kiều Chỉ buông túi trong tay xuống: “Mẹ, con giúp mẹ”Cố Diệp Thần quay đi, ngồi xuống ghế salon.Cha Cố thấy thế thì cáu: “Sao đây, còn định làm cậu cả, chờ người khác dâng tận miệng nữa?”Anh không hề quay đầu nhìn: “Con ăn cơm mẹ con nấu, can hệ gì đến ba?”Cha Cố giậm chân: “Con, con, con, thằng nhãi thối…”- Ông sải bước đến chỗ ghế bành, nom hệt như định “ganh đua” một trận ra trò mới thôi.Mẹ Cố không chịu được nữa, thò tay ra kéo lỗ tai chồng vào trong: “Anh có thể nên hơn không, có nên hơn được không hả?”Kiều Chỉ cười cười. Lần nào về nhà cũng thấy hai người trêu chọc nhau, đúng là vui lắm.Thức ăn đã được dọn xong. Cha Cố ngồi xuống ghế chủ, mẹ Cố cũng ngồi xuống chỗ bên cạnh. Cố Diệp Thần vừa định kéo chỗ còn lại ra thì ông cắt ngang: “Đây là chỗ của tiểu Chỉ, con ngồi cạnh nó.”Kiều Chỉ khoát tay lia lịa, gượng gạo: “Không, không cần đâu ạ. Anh cứ ngồi đó đi, em qua ngồi với mẹ.”- Nói xong, cô đi vòng qua chỗ bà.Cố Diệp Thần giữ nhẹ phần vai mảnh khảnh của cô, vừa chạm vào là thả ngay, đoạn lại kéo ghế ra nói: “Ngồi đi”Kiều Chỉ không biết làm thế nào. Nhà của họ… Vị trị này vốn nên là của Cố Diệp Thần.Mẹ Cố nhìn hai người, xua tay, cười bảo: “Tiểu Chỉ, ngồi đi con. Ngồi đâu cũng giống nhau thôi, không nhiều quy tắc vậy đâu” Nói xong, bà trừng chồng mình một cái.Kiều Chỉ nhìn Cố Diệp Thần, nhỏ giọng cảm ơn, lúc này mới chịu ngồi. Anh cũng chọn chỗ bên cạnh cô. Cha Cố “hừ’ một tiếng không phục. Má Vương rót rượu cho mọi người, mẹ Cố nâng ly lên nói: “Một là mừng Tiểu Thần về nhà, hai là mừng cả nhà đoàn viên. Chúng ta cụng một ly nào!”Kiều Chỉ và Cố Diệp Thần làm theo. Cha Cố, dưới ánh mắt “giết người” của vợ, cũng miễn cưỡng đồng ý, xong chỉ đưa vào cho có rồi để xuống. Mẹ Cố lười đôi co, chỉ nhìn hai người trẻ mà cười: “Nhanh, ăn đi. Tiểu Chỉ, mẹ làm món sườn xào chua ngọt con thích nhất đó. Cả con nữa, Tiểu Thần, mẹ cũng làm cá cuộn sốt cà, miến lạnh cá chép. Còn gà Kung Pao nữa này. Mẹ chưa vào bếp hơn bốn năm rồi, nhanh, ăn nhiều chút…”- Vừa nói, bà cứ gắp đồ vào chén Cố Diệp Thần liên tục.Anh nhìn bà, cười cười: “Cảm ơn mẹ”“Hừ, săn săn sóc sóc gì. Người ta mà muốn ăn cơm của bà á, sao bốn năm nay không về cái nhà này đi? Bà đúng là xát mặt nóng vô mông lạnh, bẽ mặt quá…”- Cha Cố không kìm được, châm chọc tiếp.Nhưng mẹ Cố đã quăng thẳng ông đi, cứ gắp mãi cho Kiều Chỉ với Cố Diệp Thần: “Ăn nhiều chút. Tiểu Chỉ, con cũng vậy đấy. Đi làm khổ cực vậy, ăn cũng không thấy ngon.”“Mẹ, mẹ cũng ăn đi ạ”- Cố Diệp Thần gắp một miếng cá cho bà.Cha Cố thấy thế thì